Chu Đại chỉ làm một tô mì, đặt ở trên bàn trà trước sô pha, gọi Hứa Khả đến ăn.
Hứa Khả tìm một nơi cách xa Tiêu Hành nhất ngồi xuống, Chu Đại nấu mì rất đậm đà, thịt bò còn nhiều hơn cả mì, còn thả thêm rau xanh cùng trứng rán, hành lá thái sợi cũng rất thơm.
Màu sắc còn đẹp hơn so với mì thịt bò Hứa Khả ăn ở bên ngoài.
Hứa Khả vừa định cầm đũa, thì cảm nhận được ánh mắt của những người khác vẫn luôn đặt trên người mình, không biết nên ăn hay không ăn, im lặng buông xuống.
Chu Đại hỏi ba người còn lại ở trong phòng: "Mấy người muốn ăn sáng sao?"
Cát Dương: "Em ăn rồi."
Lý Mộng cũng lắc đầu: "Chúng cháu ăn xong rồi mới tới đây."
Tiêu Hành nói nhà cậu của anh ta rất ít khi ăn uống, sau khi hai người xuống máy bay, ăn sáng xong rồi mới đi đến đây.
Chu Đại đi đến tủ lạnh lấy bánh mì cùng sữa bò, nhắc nhở Tiêu Hành ở bên cạnh: "Nước dưa hấu nên để nhiệt độ bình thường."
Mặt ngoài Tiêu Hành nói ' vâng ' nhưng trong lòng đang không ngừng chửi mắng.
Nếu không phải cậu ở đây, anh ta sẽ không bao giờ giúp Hứa Khả ép nước trái cây.
Tiêu Hàng ép xong nước trái cây thì quay lại, Hứa Khả còn chưa ăn mì, anh ta rất không tình nguyện đặt nước trái cây ở trước mặt Hứa Khả, nhưng động tác rất lớn, thiếu chút nừa trào ra ngoài, không nói một câu nào mà hỏi Chu Đại: "Cậu, cậu chỉ làm một bát mì thôi sao?"
"Ừm."
"Cháu đói bụng, cháu muốn ăn."
Trong trí nhớ của Tiêu Hành, Chu Đại rất ít khi xuống bếp, nhưng anh nấu mì rất ngon. Khi còn nhỏ đã quấn lấy Chu Đại, đòi anh nấu mì cho mình ăn, thỉnh thoảng Chu Đại sẽ đồng ý, sau đó lớn hơn lại bảo tự làm khiến anh ta không quen một chút nào.
Tiêu Hành không nhớ những món ăn mẹ làm, nhưng vẫn luôn nhớ thương món mì do Chu Đại làm, ngửi thấy mùi hương cũng không hề thay đổi.
Cậu của anh ta nấu mì, chỉ có mình mới được ăn, loại người ngoài như Hứa Khả không xứng.
"Tự mình vào bếp nấu, vẫn còn đồ ăn phụ."
"Cháu đói đến mức không muốn động đậy, muốn ăn bát mì trên bàn này." Tiêu Hành từ chối, anh ta đã giúp Hứa Khả ép nước trái cây, tuyệt đối sẽ không làm thêm lần thứ hai.
Lý Mộng nghi hoặc nhìn Tiêu Hành, bởi vì là khách nên ngại ngùng không muốn hỏi. Buổi sáng Tiêu Hành ăn rất nhiều, lúc đi vào biệt thự còn no đến mức ợ hơi, sao lại thấy đói bụng?
Hứa Khả liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của Tiêu Hành, cô nghĩ thầm Tiêu Hành thật là trẻ con, hai mươi mấy tuổi rồi vẫn muốn giành mọi thứ với cô, đến cả một bát mì cũng không buông tha.
Vốn dĩ cô còn cảm thấy xấu hổ, nhưng mì bị Tiêu Hành nhớ thương, muốn thắng tại đây, cô nhanh chóng gắp một miếng bỏ vào trong miệng.
"Này, mì này tôi đã ăn qua rồi, còn dính nước miếng của tôi, anh còn muốn ăn không?"
Tiêu Hành nổi giận với cô: "Hứa Khả, cô có biết xấu hổ không?"