Ở nhờ nhà cậu

Chương 69: Bất công



Cát Dương mang theo thế giới quan sụp đổ về nhà, anh ta sợ mình ở lại sẽ lỡ miệng.

Cát Dương vừa đi, trong phòng khách cũng chỉ còn lại người trong nhà.

Chu Đại: "Tiêu Hành, xin lỗi Hứa Khả."

"Cháu không làm gì sai, vì sao phải xin lỗi?" Tiêu Hành cũng rất bướng bỉnh, không muốn cúi đầu.

Sắc mặt Chu Đại hơi trầm xuống: "Xin lỗi."

Hứa Khả cùng Lý Mộng cũng cảm nhận được áp lực từ Chu Đại, ngồi thẳng tắp, đặc biệt là Hứa Khả, lần đầu nhìn thấy Chu Đại hung dữ như vậy, cuối cùng mới hiểu vì sao trước kia Tiêu Hành bị đánh.

Cô nhìn cũng cảm thấy sợ.

Tiêu Hành nhìn Chu Đại, thấy vẻ mặt anh không có dấu hiệu buông lỏng chút nào, đặc biệt nghiêm túc, trong lòng tủi thân, mím chặt môi không câu nào.

Ở chung với Hứa Khả nhiều năm như vậy, anh ta chưa từng nói qua một câu xin lỗi với cô, hơn nữa đây là nhà của người cậu mà mình kính trọng nhất, bên cạnh còn có bạn gái , anh ta không muốn phải mất mặt.

Anh ta cố chấp, Chu Đại cũng không sửa lại: "Tiêu Hành, cậu không thích phải nói nhiều lần."

Tiêu Hành nhìn Chu Đại, có lẽ xuất phát từ cảm giác bị áp chế, trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng.

"Xin lỗi." Giọng nhỏ như muỗi, đầu hướng sang chỗ khác.

Chu Đại nhíu mày: "Nói to hơn."

Tiêu Hành cắn môi, bất đắc dĩ tăng âm lượng: "Xin lỗi."

Tuy rằng không phải thật lòng, nhưng dù sao cũng là xin lỗi, trong lòng Hứa Khả cảm thấy rất vui.

Quả nhiên người Tiêu Hành sợ nhất vẫn là cậu của mình, Chu Đại chính là khắc tinh của của thằng nhóc này.

Cô rất hào phóng, hất tóc: "Tôi tha thứ cho anh."

Tiêu Hành đen mặt trừng mắt nhìn cô một cái,  nói: "Cậu bất công, rõ ràng Hứa Khả cũng sai."

Chu Đại: "Thứ nhất, chính cháu là người làm trò khiến Hứa Khả xấu hổ trước mặt mọi người, cho dù người có mặt ở đây là ai, không chỉ là chuyện Hứa Khả bị cháu chế giễu mà cháu cũng vậy. Thứ hai, Hứa Khả là con gái, và theo lý, hai đứa là người một nhà, cháu là con trai, phải tôn trọng em ấy, 23 tuổi rồi, tính tình phải ổn trọng, không thể hành động theo cảm tính. Về sau không được phép tranh cãi với Hứa Khả."

Tiêu Hành rất muốn phản bác, nhưng anh ta không dám.

Hứa Khả cô gái bình thường sao? Không phải, cô ta là một đứa con gái lưu manh kiêu ngạo, ngày thường chỉ tỏ vẻ ngoan ngoãn, cậu mới bị cô ta che mờ mắt.

Chờ khi nào về nhà, không có cậu ở đó, xem anh ta xử lý Hứa Khả như thế nào.

Tiêu Hành nghĩ như vậy, Chu Đại lại bổ sung một câu: "Về sau ở nhà họ Tiêu cũng không được gây khó dễ cho Hứa Khả."

Dựa vào cái gì?

Tiêu Hành rất muốn lớn tiếng hỏi, anh tamới là cháu trai của cậu, Hứa Khả chẳng qua chỉ là Trình Giảo Kim nửa đường tìm tới, chẳng lẽ bởi vì cô ta là con gái, cậu mới bênh vực cô ta sao?

"Hứa Khả không phải một cô gái bình thường." Hắn nhỏ giọng nói thầm một câu, "Cậu không biết cô ta ở trường làm cái gì đâu."

"Vào bếp nấu mì đi." Chu Đại đuổi hắn đi.

"Vì sao?" Tiêu Hành theo bản năng nhìn về phía bát mì của Hứa Khả, cho rằng phải đi nấu cho cô ăn, lập tức không vui, "Bát mì kia của cô ta vẫn ăn được, sao cháu phải nấu giúp cho cô ta."

"Cháu ở chỗ này Hứa Khả ăn không vào."

Tiêu Hành: "..."

Hứa Khả phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, nhìn thấy anh tôi  ăn không ngon."

Tiêu Hành vừa định dạy dỗ cô, nhưng nhìn thấy Chu Đại lại nhịn xuống.

Anh ta nhịn.

"Không phải nấu cho Hứa Khả, tự nấu cho cháu ăn."

"Cháu?" Tiêu Hành không quay đầu, "Cháu không đói bụng."

"Vừa rồi không phải nói muốn ăn mì sao, cậu nói rồi, cháu làm gì cũng được, nhưng không được nói dối." Chu Đại ném một ánh mắt sắc bén qua, Tiêu Hành xám xịt vào phòng bếp, khóc không ra nước mắt.

Lý Mộng ngồi ở trên sô pha rất xấu hổ, nên tìm cớ đi vào phòng bếp tìm Tiêu Hành.

Tiêu Hành mạnh mẽ cắt thịt, tức giận muốn chết.

Anh ta đã là sinh viên năm ba, sao cậu vẫn coi hắn là trẻ con, làm sai chút chuyện thì phải chịu phạt.

Nhưng anh takhông dám phản kháng lại cậu.

Đều do Hứa Khả.

"Tiêu Hành, chúng ta khi nào thì đi?" Lý Mộng nhỏ giọng hỏi, cô nàng ở chỗ này không được tự nhiên.

Tiêu Hành nhìn cô nàng, cuối cùng mới phản ứng lại hôm nay đưa Lý Mộng đến đây gặp người lớn trong nhà, kết quả vừa rồi nháo đến mức không thoải mái.

Lá gan của bạn gái hắn tương đối nhỏ.

"Anh xin lỗi." Hắn hạ thấp giọng xin lỗi, "Anh nhìn thấy Hứa Khả không nhịn được cãi nhau với cô ta, cậu anh rất tốt, chúng ta sẽ ở đây vài ngày."

Anh ta không thể để một mình Hứa Khả ở nhà cậu được, anh ta phải nhìn chằm chằm cô mọi lúc mọi nơi.