Ở nhờ nhà cậu

Chương 75: Chú, thật xin lỗi.






Bữa trưa ngày hôm sau ăn cơm hộp, rất nhiều món ăn, được dì giúp việc trong nhà hâm nóng lại một lần.

Hứa Khả gọi một phần đậu hũ thối, hương vị rất thơm, ngon hơn bất cứ thứ gì cô từng ăn trước đây.

=))ĐM đậu hũ thối còn rất thơm, ai ăn món này bao giờ chưa?? mình chưa ăn bao giờ lun á=))

Đối với Tiêu Hành không thích đậu hũ thối thì nó không khác gì phân, mùi hương khiến anh ta không có cảm giác muốn ăn.

Trong lòng hanh ta rất bất mãn, nhưng nhớ rõ quy tắc của Chu Đại là ăn cơm không được nói chuyện, không mắng được người nhưng ánh mắt như muốn giết Hứa Khả rồi.

Tối hôm qua không thể nói chuyện rõ ràng với Chu Đại, sự oán giận của anh ta đối với Hứa Khả càng ngày càng tăng lên.

Hứa Khả biết Tiêu Hành không thích ăn đậu phụ thối, khi còn học cấp ba, cô có mang món này về vào cuối tuần, nhưng Tiêu Hành luôn tỏ vẻ ghét bỏ, còn cảnh cáo cô không được mang về nhà nữa.

Bây giờ có Chu Đại ở đây, cô không hề sợ anh ta một chút nào, cố ý gắp miếng đậu phụ thối lên, đưa tới bên mũi Chu Đại: "Chú, ngửi xem, đậu phụ thối này có phải rất thơm không? ăn thử một miếng đi, rất ngon."

"Hứa Khả!" Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Hành ngồi không yên, cạch một tiếng, dùng sức ném đũa lên bàn, "Cô cố ý có phải không?"

Hứa Khả muốn anh ta tức chết, cô thêm mắm thêm muối: "Chú, ngửi xem, thơm lắm."

Tiêu Hành cao giọng: "Hứa Khả!"

Lý Mộng khiếp sợ, kéo cánh tay của anh ta: "Anh nói nhỏ thôi."

Quả nhiên, Chu Đại nhíu mày: "Sao thế? Ăn một bữa cơm cũng cãi nhau thành như vậy? Không phải đã nói với cháu..."

"Cậu" Tiêu Hành đứng lên, vừa chịu đựng vừa không phục chỉ trích Hứa Khả: "Cô ta không phải cháu gái ruột của cậu, cậu không thể chỉ vì cô ta là con gái mà thiên vị được. Cô ta rõ ràng biết cậu không ngửi được mùi còn cố ý đem đậu phụ thối đến trước mặt, cậu nhịn được nhưng cháu thì không."
Sau đó nhìn Hứa Khả, "Cô có thể biết xấu hổ hay không, đây không phải nhà cô."

Hứa Khả vốn đang vui vẻ, nghe Tiêu Hành nói xong thì sững sờ nhìn về phía Chu Đại.

Chú không ngửi được mùi sao?

***

Cơm chiều cũng chưa ăn, Tiêu Hành đã đưa Lý Mộng đi rồi.

Anh ta không quen nhìn Hứa Khả, sợ bản thân không nhịn được muốn đánh người.

Sau khi bọn họ đi, Hứa Khả nhìn Chu Đại, vẫn không thể tiếp thu được việc anh không ngửi được mùi là sự thật, giống như một đứa trẻ làm sai, cô chủ động xin lỗi: "Chú, thật xin lỗi, em không biết anh bị mất đi khứu giác."

Cha dượng của cô chưa từng nói qua chuyện này nên cô không biết.

Lúc trước Chu Đại nói có thể ngửi được mùi hương trên người cô, nhưng lại để mùi nước hoa nồng nặc trong phòng khách, căn bản cô không nghĩ tới chuyện này.
Cô thật sự hối hận, vì để đối nghịch với Tiêu Hành mà bảo Chu Đại ngửi mùi đậu phụ thối, nếu anh bị mất khứu giác thì việc cô làm không khác gì cắm một dao vào tim Chu Đại.

Chu Đại cũng không để trong lòng, nhìn thấy cô áy náy thì xoa đầu: "Không sao, là Tiêu Hành không hiểu chuyện, dọa em sợ."

"Vì sao anh lại mất khứu giác?"

Chu Đại nhẹ nhàng bâng quơ: "Khi còn nhỏ xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, khứu giác bị tổn thương, tuy rằng đây là sau thương tổn, nhưng trước mắt không có cách nào trị liệu hoàn toàn."

"Cũng không phải không ngửi được, chẳng qua khứu giác kém hơn so với người bình thường mà thôi. Mùi hương trên người em anh có thể ngửi được."

Hứa Khả bỗng nhiên hiểu ra những hành động kỳ quái cùng lời nói lúc trước của Chu Đại, hóa ra là do anh mất khứu giác, phát hiện có thể ngửi được mùi cho nên mới cố gắng đi tìm lý do trên người cô.

Cô không biết nên nói cái gì, mũi chua xót, ôm lấy Chu Đại: "Thật xin lỗi."

Lòng Chu Đại mềm nhũn: "Đừng nghĩ nhiều, em không làm gì sai cả."

Trong lòng Hứa Khả càng chua xót, bỗng nhiên rất muốn khóc.