Hứa Khả vẫn dọn ra ngoài, Tử Mỹ Lan nói thế nào cô cũng không đồng ý, hai người cãi nhau một trận, nhưng cuối cùng Từ Mỹ Lan vẫn không thể thuyết phục được Hứa Khả.
Sau khi Hứa Khả dọn ra khỏi nhà, Từ Mỹ Lan rất tức giận, không gọi điện thoại cho cô, thậm chí còn nặng lời nói nếu cô dọn ra khỏi nhà thì sẽ đoạn tuyệt quan hệ, Hứa Khả cũng chẳng để trong lòng.
Cô tìm một căn phòng gần trường, đối diện với trường cấp ba. Khi ra khỏi nhà họ Tiêu cô không mang theo gì cả, đồ đạc cùng vật dụng hằng ngày đều mua mới, mất mấy ngày cũng sắp xếp xong.
Sau khi giải quyết xong vấn đề phòng ở, cô bắt đầu mua sách luyện đề, quyết tâm nghiêm túc học tập. Trước khai giảng, cô dành thời gian học trước, lúc rảnh sẽ gọi điện video cho Chu Đại.
Một tuần trước khi khai giảng, Tù Mỹ Lan mới gửi đến một tin nhắn:
"Con trai chú Tiêu về rồi, con về nhà ăn cơm chung đi. lần trước con đến ở nhà bác sĩ Chu, náo loạn có chút không thoải mái, mẹ còn chưa hỏi con, lúc trở về nhớ xin lỗi chú Tiêu."
Hứa Khả trở về, bầu không khí trên bàn cơm vô cùng nặng nề, toàn bộ quá trình Tiêu Hành đều không phản ứng với Tử Mỹ Lan một chút nào, mà Từ Mỹ Lan vẫn luôn mỉm cười lấy lòng người ta.
HứaKhả cảm thấy, có đôi khi mẹ cô rất mệt, làm mẹ kế của người khác không chỉ phải nhìn sắc mặt của con riêng mà còn phải nhìn sắc mặt của chồng.
Chu Đại không ở đây, không tránh được việc cãi nhau với Tiêu Hành, ăn cơm xong cô liền đi.
Ngày tháng trôi qua, nháy mắt đã đến ngày khai giảng, Hứa Khả đến trường cấp ba báo danh, trưởng học cũng đồng ý nhận cô nhưng học phí cao hơn một chút so với trước đó.
Giáo viên phụ trách báo danh học sinh giống như nghi ngờ lại giống như trêu ghẹo nói: "Hứa Khả, em còn muốn học lại à? Cũng đã mấy năm rồi, em thật có nghị lực."
Hứa Khả không có ấn tượng tốt với giáo viên trong trường, vâng nhạt nhẽo một tiếng rồi quay đầu chạy lấy người. Bởi lúc trước đã ở ngoại trú cho nên xin ngoại trú cũng rất đơn giản.
Thời tiết tháng 9 nóng bức, báo danh xong cô liền trở về, tìm một quán trà sữa uống giải nhiệt.
Chu Đại gọi điện thoại cho cô: "Đến trường học báo danh chưa?
"Mới vừa ra khỏi trường"
"Vì sao không cho anh đưa em đến trường?
"Em có thể tự đi được." Hứa Khả dùng cải thìa chạm vào ly kem tươi, "Anh không cần phải lo lắng , em có thể tự làm chủ chuyện của mình."
Mối quan hệ của cô cùng mẹ hiện tại đã lên đến đỉnh điểm, Chu Đại đến đây chắc chắn sẽ làm mẹ cô nghi ngờ, đến lúc đó không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
"Hai ngày nữa được nghỉ sẽ qua thăm em."
"Anh đừng có qua đây, ở nhà nghỉ ngơi đi."
Chu Đại trầm mặc vài giây, nghi ngờ hỏi: "Hứa Khả, làm sao vậy?
Lúc trước, mỗi ngày đều ổn ảo bảo anh qua đó, sao đột nhiên lại thay đổi?
"Em muốn tập trung học tập, anh đến đây sẽ ảnh hưởng." Hứa Khả nói ra lời trong lòng, "Em muốn chăm chỉ học hành, lần sau có thời gian anh lại qua đây gặp em."
"Được, vậy em ở trường phải ngoan, có chuyện gì thì nói cho anh." Giọng nói của Chu Đại lộ rõ sự vui mừng.
"Em biết rồi, yêu anh nhất."
Chu Đại im lặng, có lẽ bị những lời này làm sững sốt, một lát sau mới trả lời: "Anh cũng vậy."
Giọng nói rất nhỏ, nghe giống như đang yêu đương vụng trộm.
Hứa Khả dừng lại động tác ăn kem, sửa lại cho anh: "Anh không thể nói như vậy, em cũng muốn anh nói anh yêu em.
Chu Đại ở đầu bên kia lại rơi vào trầm mặc.
Tuổi này của Hứa Khả đã sớm trưởng thành, những người xung quanh yêu đương từ năm cấp hai đương nhiên hiểu yêu là thế nào. Họ đối với tình yêu không e dè, cũng không xấu hổ, thích là thích, không thích chính là không thích, cần phải mạnh dạn, ba chữ "anh yêu em" này nói ra rất tự nhiên.
Nhưng Chu Đại thì khác, tuổi tác cách nhau gần hai thế hệ, tình yêu đối với họ mà nói là một sự kiện đặc biệt trịnh trọng, ba chữ "Anh yêu em" này không thể dễ dàng nói ra được, cũng là một chuyện khó có thể nói thành lời.
Hứa Khả không hải lòng nói: "Vì sao anh lại do dự? Có phải anh không yêu em không? Nếu anh không nói, em sẽ tức giận?
"Hứa Khả..." Chu Đại do dự.
"Cho anh thêm một cơ hội nữa, anh mau nói đi."
Hứa Khả đợi gần nửa phút, mới nghe thấy anh nói: "Ý của anh và em giống nhau.
Cô rất không hài lòng với thái độ của Chu Đại: "Anh nói rất có lệ, em không nói chuyện với anh nữa."
Trong văn phòng ở bệnh viện, Chu Đại buông điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn bác sĩ thực tập trước bàn làm việc, sắc mặt có chút nóng.
"Còn việc gì nữa không?"
"Hết rồi ạ." Bác sĩ thực tập nói, "Bác sĩ Chu, người anh vừa gọi điện là bạn gái của anh sao?"
Lúc hai người nói chuyện, bác sĩ thực tập vừa lúc ở đó, vẻ mặt cùng giọng nói của Chu Đại dùng mắt thường có thể thấy trở nên dịu dàng hơn, khác hẳn với dáng vẻ lạnh như băng thường ngày.
Lần trước bạn gái bác sĩ Chu tới cậu không nhìn thấy, nhưng rất tỏ mỏ về tình cảm cá nhân của bác sĩ Chu.
"Ừ, không có việc gì thì cậu ra ngoài trước đi." Chu Đại cũng không tính nói tiếp.
Bác sĩ thực tập nhìn ánh mắt lập tức hiểu ra, mỉm cười đi ra ngoài.
Trong văn phòng không ai, Chu Đại một lần nữa gọi điện thoại, nhưng bên kia không hề nhấc máy.
Cô gái nhỏ giận rồi
Chu Đại bất đắc dĩ xoa lông mày, cô gái nhỏ giận dỗi, mấy ngày này rất khó dỗ dành.