Bắn xong lần dầu tiên, tiêu Minh Viễn gọi đến cho Chu Đại, Chu Đại khản giọng trả lời nói anh đau đầu, buồn ngủ.
Tiêu Minh Viễn đã quen uống nhiều, biết anh không thường uống rượu cho nên cũng không ép, dặn dò anh nghỉ ngơi thật tốt.
Sau khi cúp máy, Chu Đại ôm Hứa Khả đi vào phòng tắm, lại muốn cô thêm một lần nữa.
Cồn quấy phá, hoàn toàn xem nhẹ những vị khách còn ở dưới lầu cùng việc cửa phòng chưa khóa. Hứa Khả bị anh cắm đến mức giọng khàn khàn, tắm xong, giọng đã mềm như bông, chân không đi nổi.
Chu Đại đặt cô lên giường, giúp cô đắp chăn, sau đó đặt một nụ hôn lên trán cỏ: "Ngủ một giấc di, ngủ ngon, anh phải đi lên lầu đây."
Mấy ngày nay Tiêu Hành luôn lên lầu tìm anh, không trở về phòng ngủ cho khách sẽ bị phát hiện.
Chu Đại vuốt về mặt cô, lưu luyến hôn môi.
Hứa Khả yếu ớt nói: "Anh nói dối, anh căn bản không uống say."
Chu Đại không phủ nhận, chỉ dịu dàng hôn môi cô, giọng nói khăn mê người: "Ngoan, ngủ ngon."
Tắt đèn, Chu Đại đứng ở mép giường , chờ Hứa Khả ngủ say, tay chân nhẹ nhàng đi ra khỏi cửa phòng. Vừa đi ra, liền nhìn thấy Tiêu Hành đứng ở chỗ ngoặt cầu thang, anh ta yên lặng dựa tay vào tay vịn, giống như đã đợi ở đó rất lâu, tận mắt nhìn thấy Chu Đại đi ra, vừa khiếp sợ vừa không thể tin được, nhưng có nhiều đau đớn hơn.
Chu Đại sửng sốt, nhưng cũng không xấu hổ, thân nhiên nói: "Còn chưa ngủ à?"
Tiêu Hành do dự, sắc mặt phức tạp nhìn anh một lúc, quay đầu chạy lên tầng thượng.
Vi sao, vì sao cậu lại phát sinh quan hệ với Hứa Khả?
Chu Đại đi theo lên tầng thượng, thấy anh ta tự làm mình bị thương, mở miệng quát mắng: "Cháu làm cái gì vậy?"
Tiêu Hành không trả lời anh,khi mu bàn tay chảy máu cũng không dừng lại, lúc Chu lại đến gần, anh ta xoay người, dựa vào lan can ngơ ngác nhìn cảnh vật bên ngoài, trái tim như bị dao cắt.
Chu Đại không nói gì cả, đi đến đứng bên cạnh anh ta.
Hai cậu cháu yên lặng không nói gi.
Một lúc lâu sau, Chu Đại lấy ra một bao thuốc lá, châm một điếu, sau đó đem bao thuốc cùng bật lửa cho anh ta : "Muốn hút một điếu không?"
Tiêu Hành chậm rãi xoay đầu, nhìn hộp thuốc lá, không nhúc nhích.
Lúc học cấp hai anh ta trộm hút thuốc, bị Chu Đại đánh, sau đó khi tốt nghiệp cấp ba, Chu Đại vẫn không cho phép anh ta hút thuốc.
"Muốn nói cái gì thì cứ thẳng thắn." Chu Đại quay đầu nhìn cảnh đêm phía xa, thoải mái nói: "Cậu cháu với nhau không có gì không thể hỏi."
Anh biết dù sớm hay muộn cũng có một ngày đâm thủng tầng giấy này, chuyện với Hứa Khả, dù sao cũng phải nói cho Tiêu Hành.
Tiêu Hành cầm bao thuốc, hút một điểu, sương khói bao phủ mặt anh ta .
Anh ta khẩn trương hỏi: "Cậu, quan hệ giữa cậu cùng Hứa Khả là gì?"
Chu Đại bình tĩnh nói: "Cô ấy là mợ của cháu, chờ đến khi cô ấy tốt nghiệp, cậu sẽ kết hôn."
May mắn duy nhất bị dập nát, Tiêu Hành đau đớn muốn chết, không thể tiếp thu sự thật này; nhưng anh ta đã trưởng thành rồi, dù có khổ sở đến đâu cũng không có cách nào gào khản cổ như lúc nhỏ, la lối khóc om xòm, chỉ có thể khống chế cảm xúc:
"Vì sao? Vì sao cậu lại muốn cùng cô ta ở bên nhau? Có phải vì cô ta dụ dỗ cậu không?"
Anh ta thật sự không muốn tin chuyện trước mắt là sự thật.
"Là cậu chủ động, nói đến đây đúng là có lỗi với cô ấy"
"Vì sao?" Tiêu Hành chất vẫn, "Cậu rõ ràng biết mẹ cô ta gả cho ba cháu, cậu vì sao còn muốn cùng cô ta ở bên nhau? Cậu muốn tim loại phụ nữ nào mà chẳng được, sao lại là cô ta. Mẹ của cô ta cướp đi cha cháu, chẳng lẽ cô ta cũng muốn cướp người bên cạnh cháu sao?"
"Tiêu Hành "
Chu Đại nhìn mắt anh ta, nghiêm giọng nói: "Mẹ Hứa Khả kết hôn với ba cháu không làm tổn thương đến bất kì ai. Chị gái cậu mang bệnh từ trong bụng mẹ, chúng ta đều biết chị ấy không sống được bao lâu. Lúc trước kết hôn với cha cháu là vì yêu nhau, chúng ta muốn ngăn cản nhưng vẫn tôn trọng quyết định của chị ấy, trong thời gian chị ấy gả đến nhà họ Tiêu cùng với trước khi chị ấy mất, cha của cháu không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với chị gái của cậu, cho nên cha cháu tái hôn nhà họ Chu cũng không thể xen vào."
"Mỗi người đều phải đi về phía trước, chúng ta tôn trọng lựa chọn của cha cháu, anh ấy tái hôn không phải lỗi của mẹ Hứa Khả, cũng không liên quan đến Hứa Khả."
Nếu Tiêu Minh Viễn ngoại tình, nhà họ Chu sớm đã nhúng tay vào chuyện này, Từ Mỹ Lan cùng Hứa Khả cũng không có khả năng sống yên bình nhiều năm như vậy.
"Còn về Hứa Khả, cậu thật sự thích cô ấy, cũng đã lên kế hoạch tương lai."
Nói tới đây, Chu Đại dừng lại một chút, tiến lên vỗ bả vai của Tiêu Hành: "Chị của cậu cùng cháu đều là người thân thiết với cậu nhất, hy vọng cháu có thể tôn trọng lựa chọn của cậu, cũng có thể tôn trọng Hứa Khả."
"Cháu đã trưởng thành rồi, cũng gặp người minh thích, cũng biết gặp được một cô gái mình thật sự thích không hể dễ dàng. Đừng trẻ con nữa, mặc dù tương lai cậu kết hôn, cháu vẫn là đưa cháu ngoại mà cậu đau lòng nhất."
Tiêu Hành mím môi, không nói được câu nào.
Sau khi Chu Đại xuống lầu, anh ta một mình ở trên sân thượng hứng gió lạnh, tâm trạng phức tạp.
Lúc mẹ mất, anh ta mới học lớp 4, hiểu được mọi chuyện, từ đó coi cậu trở thành người thân nhất của mình, quan trọng hơn cả cha anh ta.
Cậu tuy rằng nghiêm khắc, việc nhỏ cũng quản anh ta , những đứa trẻ khác bắt nạt anh ta , cậu sẽ dạy dỗ bọn chúng một trận. Từ nhỏ đến lớn, phi sinh hoạt cùng đồ chơi đều là cậu cho anh ta , cũng hy vọng cậu vĩnh viễn là của một mình anh ta.
Cậu 35 tuổi còn chưa kết hôn, trong lòng người khác gấp gáp nhưng chỉ có anh ta mừng thầm, bởi vì người cậu quan tâm nhất vẫn là anh ta .
Nhưng hiện tại cậu có bạn gái, còn là đứa em gái mà anh ta ghét nhất.
Mẹ Hứa Khả cưới đi cha anh ta , hiện tại còn muốn lấy đi cậu của anh ta . Bảo anh ta phải tiếp thu như thế nào?