Trước buổi sáng ngày hôm sau Tiêu Hành rời đi, lúcTiêu Minh Viễn dậy còn tưởng mình làm gì sai khiến anh ta không vui, gấp gáp gọi điện thoại, nhưng gọi mười mấy cuộc không có ai nghe máy.
Chu Đại nói: "Thằng bé bận, trở về xử lý công việc."
Thường ngày hai cậu cháu thân thiết, Chu Đại còn giống cha hơn so với mình, Tiêu Minh Viễn biết Tiêu Hành sẽ nói mọi thứ cho Chu Đại cho nên tin lời anh nói, không bận tâm nữa.
Hứa Khả cảm nhận được trong nhà xảy ra chuyện, mẹ cô tâm sự nặng nề, ánh mắt nhìn Chu Đại rất u buồn, lúc đối mặt với cô còn ngập ngừng muốn nói gì đó.
Tối hôm đó bệnh viện gọi điện thoại đến, Chu Đại trở về trước.
Hứa Khả ở nhà mấy ngày, buổi tối hôm nọ hẹn Từ Mỹ Lan vào trong phòng nói chuyện, hai mẹ con ở chung một chỗ, Từ Mỹ Lan dùng vẻ mặt do dự, rối rắm nhìn cô.
Bà có chuyện muốn nói.
Hứa Khả cân nhắc, thẳng thắn nói: "Mẹ, con và Chu Đại ở bên nhau."
Từ Mỹ Lan ngẩng đầu nhìn cô, môi run rẩy, cơ thể cũng run lên, nửa ngày mới nói ra được một câu: "Chuyện từ khi nào?"
"Nghỉ hè năm ngoái, lúc con đế nhà anh ấy ở nhờ."
"Là...Là bác sĩ Chu dụ dỗ con?"
Cô mới hai mươi tuổi, ngày thường dù ham chơi nhưng cũng không thể dám làm ra chuyện to gan như vậy.
"Không phải, hai người chúng con thích nhau." Hứa Khả phủ nhận, mặc dù đúng là như vậy, nhưng lúc ấy cô đã trưởng thành rồi, không phải loại con gái ngây thơ, ngu ngốc, cùng Chu Đại phát sinh quan hệ cũng là tự nguyện, hiện tại cô không muốn làm lớn chuyện.
"Con có biết, còn cùng bác sĩ Chu ở bên nhau, hai người...hai người..." Từ Mỹ Lan che mặt, không nói nên lời.
Bàn vẫn luôn nghiêm khắc với Hứa Khả, sợ cô bị người ta lừa, nhưng hiện tại Hứa Khả lại nói với bà đang cùng bác sĩ Chu ở bên nhau.
Cô còn chưa vào đại học, nhưng bác sĩ Chu đã hơn 30 tuổi, không những kém mười mấy tuổi mà còn là họ hàng.
Một năm nay, bà biết Hứa Khả yêu đương, cũng chưa từng dám hỏi, cũng nhìn ra nhiều chuyện kì lạ giữa Chu Đại cùng Hứa Khả, nhưng bà tự lừa dối bản thân, không muốn tin đây là sự thật.
"Mẹ, là con tự nguyện, con đã trưởng thành rồi, khi con đồng ý cũng đã nghĩ qua hậu quả."
Hứa Khả nghiêm túc nói cho bà suy nghĩ của bản thân, "Con cùng Chu Đại ở bên nhau, có lẽ người ta sẽ bàn tán, nhưng chúng con không có quan hệ huyết thống, ngoại trừ bị mọi người lên án về luân lý đạo đức cũng không hề vị phạm pháp luật, cũng không có vấn đề gì."
"Nếu mẹ cảm thấy con làm mẹ mất mặt, vậy sau khi tốt nghiệp con sẽ chuyển đến nơi khác, không bao giờ trở về, cũng không gây rắc rối cho mẹ."
Từ Mỹ Lan không nói gì, hai mắt rưng rưng, một lúc sau mới nức nở nói: "Hứa Khả, con sẽ hối hận, con còn trẻ..."
Bác sĩ Chu rất xuất sắc, nhưng không phải đối tượng thích hợp, rõ ràng cuộc sống của Hứa Khả có thể tốt đẹp hơn.
"Tư tưởng của người trưởng thành cho dù vài tuổi cũng không hiểu chuyện, sống đến già cũng không thể nhìn thấu, mơ màng hồ đồ. Con rất rõ cuộc sống của mình cần gì, con sẽ không chia tay với Chu Đại, cũng không mong mẹ hiểu và chúc phúc cho con, chỉ hy vọng mẹ tôn trọng lựa chọn của con."
Từ Mỹ Lan cuối cùng không kìm được nữa, bật khóc.
"Hứa Khả, mẹ thật sự hy vọng con có một cuốc tốt hơn, nhưng ai biết..."
Ai biết cô sẽ đến mức này.
Trong nháy mắt, Từ Mỹ Lan không còn bộ dáng nghiêm khắc cùng hùng hổ dọa người nữa, chỉ còn lại một người mẹ áy náy, hối hận và bất lực.
Bà nghĩ, nếu mình giáo dục con, có lẽ Hứa Khả sẽ không đến mức này, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của bà.
Nhìn Từ Mỹ Lan khóc, Hứa Khả bỗng nhiên cảm thấy bà rất đáng thương, trong nhất thời hiểu được vươn tay vỗ lưng bà.
"Mẹ đừng khóc. Chu Đại ngoại trừ lớn tuổi thì so với người đàn ông khác tốt hơn rất nhiều, con thật sự muốn cùng anh ấy ở bên nhau. Mẹ cũng không muốn con còn nhỏ tuổi mà tính cách giống cha đúng không? Mẹ đã từng nói qua, phải tìm người đàn ông đối xử tốt với chính mình, Chu Đại đối với con rất tốt, cũng nguyện ý cho con tiền."
Nói thật, hiện tại cô cảm thấy Chu Đại không có khuyết điểm nào, cho dù hơi lớn tuổi nhưng thể lực tốt, cũng biết cách bảo dưỡng, sinh hoạt hài hòa, đến nỗi chuyện sau khi về già thì cũng không cần phải suy xét.
Nếu kết hôn, tiền tài cùng địa vị của Chu Đại có thể cho cô rất nhiều thứ mà những người đàn ông bình thường không thể cho. Hơn nữa đó cũng không phải thứ quan trọng nhất mà chủ yếu là chọn đúng người.
Nếu về sau chia tay, cũng có thể quen một chàng trai xuất sắc, tăng thêm lịch sử tình trường, không có hại.
Từ Mỹ Lan chỉ khóc, không nói được lời nào.
Hứa Khả nhìn bà khóc, không nói gì, chỉ vỗ lưng để an ủi.
Một năm này cô không chỉ tiến bộ trong việc học tập mà những mặt khác cũng vậy.
Để một người chấp nhận một việc gì đó thì cần phải có thời gian, kết quả hiện tại tốt hơn rất nhiều so với dự đoán của cô, chỉ cần mẹ không làm ầm lên, một ngày nào đó có thể hiểu được.