Trên đường đi thi Đình, con đường yên tĩnh dị thường. Tiêu Lâm tinh thần vô cùng sảng khoái, căn bản hắn không cần Tần gia đóng dấu vào thư ly hôn.
Tiêu Lâm đã tự cho rằng mình độc thân rồi, chỉ cần tự ý thức được việc đó thì Tiêu Lâm sẽ là một người độc thân hạnh phúc! Hắn thèm vào dây dưa với nhà họ Tân!
Quay lại làm cẩu độc thân mới tuyệt vời làm sao!
Tiêu Lâm đắc ý cưỡi trên lưng con Hãn Huyết Bảo Mã, lưng thẳng tắp, vô tình thu hút sự chú ý của nhiều người.
Thiên tử dậm chân, kinh đô đại biến.
Hôm nay khi ra ngoài đường đã có thể nhìn thấy rất nhiều văn nhân đi cùng với một hộ vệ.
Những người hộ vệ này đều biết đến Tiêu Lâm. Khi gặp Tiêu Lâm, chủ nhân của họ thì lạnh lùng, nhưng hộ vệ đi theo lại nhìn Tiêu Lâm bằng ánh mắt biết ơn và kính trọng.
Tiêu Lâm có thể hiểu được lòng biết ơn thầm lặng này.
Nhưng trận chiến ở thôn Ám Uyên là bí mật, Tiêu Lâm không thể biểu lộ cảm xúc gì, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua bọn họ.
Trước đây mọi người đều chế giễu Tiêu Lâm đi cùng với nô lệ Côn Luân hèn mọn, nhưng bây giờ tất cả giới trí thức đều đi tìm nô lệ Côn Luân làm hộ vệ. Bây giờ họ không thể gọi Tiêu Lâm là kẻ hèn mọn nữa, như vậy thì khác gì tự vả vào mặt mình cơ chứ!
Vẻ mặt như ăn nhầm phân mà không dám nhổ ra của đám văn nhân thi sĩ này thực sự khiến Tiêu Lâm có chút đồng cảm.
Ha ha ha ha!
Tiêu Lâm cưỡi ngựa băng qua những con phố nhộn nhịp của kinh thành, vui như mở cờ trong bụng!
Kỳ thi Đình của nhà Ngụy được tổ chức tại điện Văn Xương của hoàng cung.
Việc này cũng giống như ở Hoa Hạ.
Kỳ thi Đình của triều Thanh Hoa Hạ được tổ chức tại điện Thái Hoà.
Điểm khác biệt là kỳ thi Đình của Hoa Hạ thường được tổ chức vào tháng tư hoặc tháng năm, trong khi kỳ thi Đình dưới thời nhà Ngụy được tổ chức hàng năm và vào tháng mười hai.
Hôm nay mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ, từ khi Tiêu Lâm qua cửa khám xét đến khi hắn ngồi lên xe đưa đón khảo sinh để đến điện Văn Xương.
Hửm?
Mọi thứ khác xa với những gì Tiêu Lâm đã tưởng tượng.
Những kẻ không muốn hắn trở thành Trạng nguyên phải thập diện mai phục nhăm nhe chém đầu hắn mới phải.
Nhưng hôm nay cũng không khác gì một ngày bình thường. Tiêu Lâm hiểu rằng đây chính là sự bình yên trước cơn bão.
Khi đến điện Văn Xương, các khảo sinh đều vô cùng hưng phấn, chỉ cần vượt qua kỳ thi Đình là họ sẽ trở thành quan viên triều đình.
Ngay khi Tiêu Lâm đến, họ chào hỏi hắn. Từ khi Tiêu Lâm mời bọn họ dùng bữa ở Minh Nguyệt Lâu, ánh mắt bọn họ nhìn Tiêu Lâm đã khách sáo hơn rất nhiều, ít nhất bề ngoài không còn thờ ơ khinh thường như trước nữa.
Họ ngưỡng mộ sự hào phóng của Tiêu Lâm.
Mấy vị thiếu gia nhà quý tộc chế nhạo Tiêu Lâm là giàu xổi, là nhà quê mới nổi, nhưng cũng phải có tiền thì mới làm như vậy được.
Tiêu Lâm hài lòng với những lời lịch sự và sự thay đổi thái độ của họ, cho dù đó chỉ là vẻ bề ngoài.
Chỉ là lần này, những khảo sinh đã thành hôn được chia vào một nhóm và những khảo sinh chưa thành hôn được chia vào một nhóm.
Tiêu Lâm thính tai đã nghe ngóng được tin tức công chúa kén phò mã đang lan truyền rộng rãi.
Những người đã thành hôn thì đấm ngực thùm thụp tiếc nuối, còn những người chưa thành hôn thì vô cùng đắc ý, chỉ chờ được ghi tên vào bảng vàng rồi lấy được công chúa.
'Wow, chỉ là một công chúa thôi mà, có cần đến mức đó không? Tiêu Lâm lắc đầu, khẩu vị của người xưa hơi nặng. Tiêu Lâm thì khác, hắn thích những người phụ nữ quyến rũ, chỉ cần nở nụ cười cũng đủ để khiến lòng người say đắm.
Người phụ nữ trưởng thành giống như rượu mà hẳn ủ: cay nồng, đậm đà và thượng hạng.
Nguy Thanh đã nhiều ngày không gặp Tiêu Lâm liền vội vàng chạy tới: “Tiêu huynh, sao mặt huynh lại bị thương thế?”
Năm dấu vết trên mặt này dường như là do bị ai đó tát rất mạnh.
“Trên đường gặp phải một con chó, nó định cướp đồ ăn của ta”, Tiêu Lâm trả lời cho có.
Loại chó thần kỳ nào có thể tát người? Nhưng Nguy Thanh cũng không dám hỏi tỉ mỉ, chỉ chỉ rồi nói: “Họ nói người có khả năng lấy được công chúa nhất chính là hắn".
Dương Chiêu là em họ của con lợn béo Dương Chư. Nhà họ Dương mất đi đứa con trai bảo bối là Dương Chư, cho nên để đền bù thiệt hại cho gia tộc này, phe phái Nguy giám quốc định sẽ cất nhắc Dương Chiêu, để hắn ta thành Trạng nguyên và cưới công chúa.
“Ồ”, Tiêu Lâm không quan tâm, hỏi lại: “Trước đó ta tổ chức yến tiệc ở Minh Nguyệt Lâu, sao huynh không đến?”