Bên ngoài kho củi, người hầu của Tần phủ ném xuống một bát thức ăn, có thể lấy vào thông qua cái lỗ nhỏ trên cửa.
Ánh sáng bên ngoài mờ mờ ảo ảo, hai ngày hai đêm đã trôi qua.
Tân phủ hai ngày nay rất bận rộn, không ai để ý đến Tiêu Lâm, ngay cả đồ ăn do người hầu đưa tới cũng chỉ là đồ thừa. Không phải đồ thừa thì cũng là đồ chua hỏng, có khi còn có cả miếng xương đã bị gặm nham nhở! Người hầu còn ném chiếc bát mạnh đến nỗi thức ăn bên trong văng ra hết một nửa.
Đám người này đúng là một lũ người thích dậu đổ bìm leo!
"Đây là cách các người đối xử với cô gia của mình à?"
Tiêu Lâm tức giận đến mức quát lên với người hầu bên ngoài kho củi, đúng là chủ nào thì tớ nấy!
Hắn đã sớm dặn dò Tần gia đề phòng Tần Gối, bọn họ không cảm kích cũng không sao, nhưng bọn họ lại dám nhốt hắn vào chuồng củi như lợn chó! Lại còn giả vờ cao thượng, thưởng cho hắn một đống cơm thừa canh cặn!
"Cô gia! Cứ ngoan ngoãn ở lại đây đi! Chỗ cơm canh này là bọn ta xỉa răng lấy ra mời cô gia ăn đới.
Hai người hầu đưa cơm đến đều hi hi ha ha nói đùa, khi chủ nhân Tần Bát Phương qua đời, bọn họ cũng không mấy đau buồn.
Đám người hầu này, chỉ cần có chủ nhân để hầu hạ thì hầu hạ ai cũng như: nhau, chỉ cần cho bọn họ cơm ăn áo mặc là được: “Tốt nhất cô gia nên ngoan ngoãn chút đi! Nếu không sẽ bị ăn tát, ha ha! Đợi khi trưởng công chúa mở lòng từ bi, tâm trạng tốt hơn thì sẽ thả cô gia ra thôi! Lão tướng quân không còn, cô gia còn ai chống lưng cơ chứ? Tốt nhất đừng nên đòi hỏi quá nhiều, có ăn là tốt rồi!"
Nói xong, người hầu còn nhổ nước bọt vào cửa kho chứa củi.
“Ha ha ha ha!"
Trong kho củi vang lên tiếng cười lớn, đám người hầu đưa mắt nhìn nhau, cô gia chẳng lẽ bị tát đến ngu người rồi sao?
Tiêu Lâm ngồi dưới đất, dù mặt đất bẩn nhưng hắn vẫn ngồi thẳng. Đúng vậy, giờ hắn còn lại gì? Còn gì nữa nhỉ?
Đám người hầu hừ lạnh một tiếng, lúc này trong kho củi lại im lặng, cô gia chắc đang giả điên để lấy lòng thương cảm.
Đám người hầu lắc đầu định rời đi thì tiếng Tiêu Lâm ngâm thơ từ trong kho. củi vang lên.
"Tự tiểu đa tài học,
Bình sinh chí khí cao. Biệt nhân hoài bảo kiếm, Ngã hữu bút như đao! "
Đám người hầu không hiểu ý nghĩa bài thơ, nhưng họ hiểu chữ "đao' cuối cùng! Cái này, cái này, cái này... cô gia đang định làm gì đây?
Hắn hét lớn đến nỗi chân người hầu run lên vì sợ hãi.
Tiêu Lâm đạp mạnh vào cửa kho củi, lớn tiếng nói: "Đi nói với chủ nhân của ngươi! Sẽ có lúc bọn họ phải cầu xin ta! Hôm nay họ coi ta như con heo con chó! Sau này sẽ có lúc họ phải quỳ xuống cầu xin ta! Ông đây là người các ngươi được phép đối xử tuỳ tiện như vậy sao?"
Hai người hầu sợ hãi đến tái mặt, một kẻ đang bị giam trong kho củi sao có thể kiêu ngạo như vậy?
"Đi! Mau đi báo lại với trưởng công chúa!"
Một trong hai người hầu nhổ một bãi nước bọt, sau đó giơ chân đá đổ nốt bát canh nguội còn lại.
Trong phủ chính, Tần phu nhân đang mặc tang phục ngước mắt lên: “Hắn dám kiêu ngạo như vậy sao?”
“Thức ăn chúng nô tì mang đến đều là đồ ăn ngon và cơm, cô gia không những không ăn mà còn kén chọn", người hầu tiếp tục thêm mắm dặm muối: "Lúc rảnh rỗi cô gia còn cao hứng ngâm thơ, nói rằng chủ nhân các ngươi sau này cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp!"
"Một kẻ phạm lỗi mà còn kén cá chọn canh, lại còn ngâm thơ?" Tân phu nhân đập bàn: "Đúng là nghiệt tử! Tiêu gia sao lại sinh ra một kẻ như vậy! Hắn đã đọc thơ gì?”
Người hầu gãi đầu, bài thơ hơi dài, họ chỉ nhớ được câu cuối cùng: "Cô gia nói gì mà 'ta có bút như đao, cái gì mà 'tướng quân...bổn vô chủng, nam nhi
đương tự...cường”?"
Người nhà họ Tần có mặt đều sửng sốt, Tân phu nhân nheo mắt lại: “Đây chính xác là lời hắn nói sao?”
Những người xung quanh vẻ mặt cũng không thể tin được, đám người hầu có chút hoảng sợ, bọn họ có nói sai gì không?
"Vâng, vâng ạ. Cô gia nói ra những lời này, đúng là kiêu ngạo!”