Đám người hầu thở dài một hơi, nhìn xem! Bọn họ sớm đã biết rằng chủ nhân nghe xong những lời này chắc chăn sẽ không vuil
Tướng tương bổn vô chủng, nam nhi đương tự cường!
Nghĩa là vương hầu hay tướng quân không phải là do trời sinh, mà là do nam nhi tự thân phấn đấu mới đạt được.
Thật là to gan! Thật là cứng đầu!
Tân phu nhân quát lớn: "Người đâu! Đi đánh cho tên cứng đầu này một trận nên thân! Đánh đến khi hắn phục thì thôi! Đánh đến khi hắn không còn hống hách được nữa thì thôi!"
Tần Phong vẻ mặt thờ ơ, còn Tân Phượng Uyển thì sợ mẹ mình sẽ thực sự đánh Tiêu Lâm tàn phế, đôi lông mày thanh tú của nàng hơi nhíu lại: "Mẹ... Hắn chỉ được cái nói là hay thôi chứ thực ra cũng chỉ là một kẻ hèn nhát".
"Loại người như vậy nếu không dạy cho một trận nên thân thì không biết sau này sế gây ra phiền toái gì cho Tần gia chúng ta!" Tân phu nhân xua tay: "Bây giờ tổ phụ con không còn nữa, sẽ không có ai bảo vệ kẻ gây rối này! Chẳng lẽ ta lại không thể dạy dỗ một cô gia?”
Tân phu nhân ra lệnh, hai vị tướng quân tuân theo mệnh lệnh rời đi.
'Tân Nam nghiến răng nghiến lợi, đám người hầu này bắt nạt người khác cũng có chừng mực thôi chứ. Phủ tướng quân quân lệnh như sơn, chuyến này tỷ phu e rằng sẽ bị đánh chết mất!
Tần phu nhân tức giận đến mức Tân Nam không dám phản bác, chỉ dám lấm lét nhìn bà ta.
"Đánh chết hắn!"
Hai vị tướng đã phụng lệnh đi xử lý nhưng cơn giận của Tần phu nhân vẫn chưa nguôi! Bà ta vẫn không ngừng chửi rủa!
Làm sao bà ta có thể không tức giận?
Hôm nay nhà họ Tần nhận được tin vương phi của Thi Si đã mất tích!
May mắn thay, vương phi đã mất tích ở một nơi khác. Nếu bà ta mất tích ở Tần phủ, chỉ sợ Tân lão tướng quân còn chưa đi được bảy ngày thì Tân phủ đã gặp rắc rối khác!
Người ở kinh thành cũng nghe nói hôm đó vương phi dành cả nửa ngày chọn trang sức ở Ngũ Điểm Đường, còn nhất quyết đòi cái gì mà nho mã não, nhưng
chùm nho mã não đó đã bán từ lâu rồi, chỉ có một chùm duy nhất mà thôi.
Vương phi không vui, làm ầm ï ở Ngũ Điểm Đường, không về Tân phủ mà trực tiếp đến Tống phủ để dự đám tang.
Rất nhiều chức sắc đã nhìn thấy vương phi ở Tống phủ, nhưng sau đó thì không thấy đâu nữa.
Mọi người đều cho rằng vương phi đã tự ý bỏ về phủ, không ngờ sau đó các thị nữ và thị vệ đều quay lại phủ Thi Si nhưng vương phi không có ở đó.
Vương phi đã mất tích. Vương phủ nhốn nháo cả lên.
. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Vương phi biết quá nhiều chuyện, bà ta chết thì còn đỡ, nhưng nếu có kẻ bắt bà ta đi, ép bà ta nói ra điều không nên nói thì Thi Si sẽ gặp nguy hiểm.
Thi Si vô cùng tức giận, ra lệnh cho người hầu đi tìm vương phi khắp kinh thành.
Thi Si không thể vào kinh thành.
Nhà Ngụy cũng như các triều đại khác, vương gia không được vào kinh nếu không có chiếu chỉ của hoàng đế, nếu không sẽ phạm tội phản nghịch và có thể bị xử tử.
Vương phi yêu quý biến mất, Thi Sỉ rất lo lắng nhưng chỉ biết ngồi thẫn thờ trong nhà.
Chuyện này rất hệ trọng, nhưng cũng may là Tần phủ không dính líu đến.
Tần phu nhân vẻ mặt rất không vui, thứ nhất là bà ta sợ hãi vì việc vương phi mất tích, thứ hai là thực sự đã bị Tiêu Lâm chọc giận.
Lúc này có một nô tài vội vàng chạy tới báo cáo. "Phu nhân, Lý Mục đại nhân của phủ hộ vệ tới".
"Hắn tới đây làm gì?" Tân phu nhân nhíu mày chán ghét, sao giờ kẻ nào cũng nhao tới chỗ Tân phủ vậy?
“Ngài ấy nói cô gia không tới phủ hộ vệ báo danh, làm việc cho nên mới đặc biệt tới đây hỏi thăm”.
Cái gì?
Tân phu nhân không ở trong triều nên không biết Tiêu Lâm đã gia nhập phủ hộ vệ. Một người vốn là Trạng nguyên đương triều lại đi đến một nơi mất mặt như phủ hộ vệ?
Tần Thắng ở bên cạnh, cúi đầu không nói gì.
Tần phu nhân ngẩng đầu, mất kiên nhẫn nói: “Ông sớm đã biết tên bất tài này đi theo Lý Mục đó phải không?”
Tần phu nhân rất tự hào vì xuất thân cao quý của mình, lúc Tân Phong muốn thu nhận hộ vệ, bà ta đã kịch liệt phản đối, Tân Phong thuyết phục rất lâu bà ta mới miễn cưỡng đồng ý.
Làm sao một người có dòng máu cao quý có thể ở cùng với một nô lệ Côn Luân?
Tiêu Lâm gia nhập phủ hộ vệ thì khác gì làm mất mặt Tần phủ!
"Nói với Lý Mục, rằng Tiêu Lâm từ hôm nay không còn là người của phủ hộ vệ nữa".
Tần Thắng và Tân Phượng Uyển đều gật đầu, rất đồng ý với Tân phu nhân.
Tân Bắc nãy giờ im lặng giờ đột nhiên sửng sốt. Lúc đầu ở trước mặt Bệ hạ, tỷ phu khó khăn lắm mới có thể xin tới phủ hộ vệ. Mặc dù Tần Bắc không hiểu tại sao Tiêu Lâm cố chấp như vậy, nhưng cậu ta nghĩ Tiêu Lâm hẳn là có lý do đặc biệt nào đó. Cứ như vậy mà từ quan, tiền đồ của Tiêu Lâm phải làm sao?”
"Không được!" Tần Bắc do dự một chút, nhưng sau cùng vẫn gọi người hầu đang chuẩn bị đi truyền tin lại: "Mẹ! Việc này không được!"
Phản rồi!
Phản rồi!
Chẳng lẽ ngay cả con ruột của Tần phu nhân giờ cũng mất trí rồi? Tân phu nhân mặc kệ Tần Bắc gào thét, quát lên: "Đi ngay! Nói với Lý Mục như vậy! Bảo. hắn từ giờ đừng đến Tân phủ tìm Tiêu Lâm nữa, Tân phủ không có kẻ nào tên như vậy!"