Ở Rể

Chương 372: C372



Đoàn kịch này trị giá hơn năm vạn lượng rất nhiều.

Tiêu Lâm đang tính toán xem một minh tinh cổ đại như vậy kiếm được bao nhiêu tiền? Để đoàn kịch này diễn trong tửu lâu, khách khứa đến xem có thể ăn

uống, nghe hát, xem kịch. Combo dịch vụ trọn gói này đúng là tuyệt vời!

Đến lúc đó, hắn sẽ để đoàn kịch diễn vở Tôn Ngộ Không ba lần đánh Bạch Gốt Tinh và cả Tam Quốc Diễn Nghiã nữa, a ha ha!

Kịch của Đại Nguy mà không hay sao?

Đại Ngụy không có TV thì Tiêu Lâm sẽ xem người thật!

'Thần khí giải sầu này đương nhiên tốt hơn năm vạn lượng!

Đến lúc đó, việc kinh doanh tửu lâu phát đạt, Tiêu Lâm cũng có thể tuỳ ý ra lệnh cho đoàn kịch biểu diễn bất cứ vở kịch nào hản thích, quả là một mũi tên trúng hai con chim!


Hựu Khoan giật mình.

Tiêu Lâm tới đây không phải để vòi tiền.

Hắn đến vì đoàn kịch ư?

Tần Thắng hiểu tính cách Tiêu Lâm, ông ta biết hắn cứng đầu như một con lừa, lại còn ra tay hiểm ác. Nếu hôm nay không đạt được điều mình muốn, không biết Tiêu Lâm sẽ gây ra rắc rối gì...

Lúc này Tần phủ không thể gây chuyện được! Đoàn kịch này vốn là muốn tặng cho Tần phủ, cho ai trong Tân phủ mà chẳng được? Thôi thì thà cho Tiêu Lâm để hăn bớt gây rắc rối còn hơn!

Tần Thắng bất lực: "Nếu vậy thì cứ coi như đoàn kịch là do Đào đại nhân tặng cho ngươi là được, thế đã được chưa?”

Hựu Khoan rất ngạc nhiên khi Tần tướng quân lại thỏa hiệp dễ dàng như vậy.

Tiêu Lâm từ đâu lấy ra giấy bút nói: "Chỉ nói miệng không có căn cứ, cần phải có giấy trắng mực đen làm bằng chứng!"

Ngoại trừ Tân Bát Phương, Tiêu Lâm thật sự không dám khen ngợi tính cách của bất kỳ ai khác trong Tân phủ. Nếu không có một bản cam kết, Tân phủ chắc chắn sẽ trở mặt đòi lại đoàn kịch!

Trong cơn tuyệt vọng, Tân Thắng không còn cách nào khác là để Tiêu Lâm và Đào Tật ký tên, điểm chỉ vào bản cam kết xác nhận đoàn kịch chỉ thuộc về Tiêu Lâm, sau đó Tiêu Lâm mới chịu bỏ qua.

Giờ chủ nhân của Hựu Khoan không phải là Tân phủ nữa mà là Tiêu Lâm.

Đào Tật tuy không mất thêm năm vạn lượng nữa nhưng lại bị Tiêu Lâm làm cho bẽ mặt. Sau khi hàn huyên với Tần Thắng thêm vài câu, hắn ta liền kìm nén cơn tức giận, bỏ lại Hựu Khoan rồi cùng Đào phu nhân rời đi.


Tần Thắng ngồi trên ghế ôm trán: "Tiêu Lâm, sao ngươi cứ luôn chống đối Tân phủ như vậy?"

Tần Thắng không hiểu tại sao cha mình lại giao Tần phủ cho người thanh niên bốc đồng này trước khi chết!

Tiêu Lâm quả thực có chút bản lĩnh, đã giết được nhiều kẻ xấu như vậ Nhưng hiện tại mấy huynh đệ nhà họ Tân và Tiêu Lâm đều là mệnh quan triều đình. Hôm nay hắn có thể lấn lướt Đào Tật, nhưng Đào Tật này không biết bao giờ sẽ đáp trả, gây ra rắc rối cho Tân phủ!

"Nhạc phụ”, Tiêu Lâm vui vẻ cất bản cam kết đi, trong lòng hắn vẫn có chút tôn trọng Tân Thắng, dù sao ông ta cũng hiếm khi làm khó hắn: "Hôm nay ta chỉ là thuận tay thu nhận một đoàn kịch thôi. Ta không có ý gây thù chuốc oán hay chống lại ai cả. Giờ ta sẽ nói chuyện chính sự với ngài”.

Lúc này Tiêu Lâm vẻ mặt lạnh lùng, nửa cảnh cáo nửa đe dọa: "Hôm nay Tần phủ đập vỡ bát đũa ta dùng, còn cấm ta vận chuyển đồ ăn và nhu yếu phẩm vào. phủ. Chúng ta là người một nhà, ta đương nhiên không thể làm gì người của Tần phủ".

"Nhưng......"

"Nếu ta, Tiêu Lâm này và người của ta không đủ ăn, ta có thể đảm bảo mọi người trong Tần phủ sẽ chết đói theo ta".

"Ta đói một ngày, người nhà họ Tân đói một ngày, cho đến khi ta có đồ ăn thì thôi”.

Nghe Tiêu Lâm nói xong, Tân Thắng cau mày, còn Hựu Khoan lại hơi nhướng mày.


Không phải cô gia sống như một con chó trong Tần gia sao, hiện tại xem ra con chó này khá kiêu ngạo.

"Nhạc phụ", Tiêu Lâm trâm giọng nói: "Tân phủ không cần phải đối xử với ta như vậy, kẻ thù của Tân phủ chưa bao giờ là ta, mà là..."

Khuôn mặt dãi đầu sương gió của Tần Thắng đang cau mày, và đôi mắt đen đầy sự hỗn loạn bị kìm nén.

Ông ta chinh chiến sa trường nhiều năm, là một vị tướng quân đầy uy phong, chưa từng có người thanh niên nào dám ngẩng cao đầu nói chuyện với ông ta như vậy.

Tiêu Lâm dừng một chút, giọng nói như băng lạnh đâm vào lòng Tần Thắng: "Kẻ thù lớn nhất của Tân phủ chính là sự tự phụ của Tần phủ".

"Và, những kẻ nắm bắt được điểm yếu đớ'.

Cơ thể Tân Thăng run lên, Tiêu Lâm đang muốn nói cái gì?