Ở Rể

Chương 373: C373



Ở Đại Ngụy, ai mà không biết chỗ dựa của Tần phủ chính là Hoàng đế. Lông mày của Tân Thắng nhíu chặt lại, Tiêu Lâm dám ngông cuồng bàn luận chính sự, lời này là lời đại nghịch bất đạo!

"Nghịch tử, ngươi câm miệng!" Tần Thắng liếc nhìn Hựu Khoan ở bên cạnh. Có người ngoài ở đây, sao có thể tuỳ tiện nói những lời này!

"Tân tướng quân, ngài không muốn báo thù sao?" "Ngài không muốn giành thế chủ động sao!"

"Sau mọi chuyện đã xảy ra, Tần phủ vẫn quyết tâm muốn Tần Phong lấy công chúa gì đó. Tân tướng quân, ngài không cảm thấy như vậy quá tham lam sao?"

Tiêu Lâm liên tục đặt câu hỏi, khiến Tân Thắng không nói nên lời.

"Bệ hạ đã giao việc phụ thân ta bị hạ độc cho Hoàng Các xử lý! Thừa tướng đã nhận vụ án này thì chắc chắn sẽ có định đoạt. Còn ngươi tốt nhất là nên tự biết thân biết phận!"

'Tân Thắng nhấn rất mạnh vào mấy chữ "biết thân biết phận". Tiêu Lâm sát hại 'Tống phủ, Nguy giám quốc chắc chắn sẽ nghĩ chuyện này do Tần phủ làm chứ không thể tra đến Tiêu Lâm được. Tần Thắng không trách hẳn dám tự tung tự tác đã là không tệ rồi!

'Trong mắt Tân Thắng hiện lên một tia tức giận: "Hơn nữa, Thanh Viên thư phòng mở cửa, ngươi có biết trong triều các phe phái đang tranh cãi nảy lửa không? Ngươi tự biết thân biết phận, tự biết thân biết phận đi!"

Tần Thắng phất tay áo bỏ đi, Tiêu Lâm là quan thất phẩm, còn chưa đạt tới ngũ phẩm nên không cần tham dự buổi thiết triều sáng. Bởi vậy hắn đương nhiên không biết chuyện gì đã xảy ra sau khi Lý Mục đọc chiếu chỉ đó, cũng không biết giới quý tộc khắp kinh thành sắp nổ tung vì tác phẩm của hắn!


Có điều đây là thánh chỉ của Hoàng đế, không ai dám làm trái. Còn bách tính thì đương nhiên vui mừng khôn xiết, nhưng đám quý tộc quyền lực đã bắt đầu mất ngủ. Từ sang năm trở đi, Thanh Viên thư phòng sẽ được mở cửa với bách tính, điều đó có nghĩa là nguồn tài nguyên giáo dục sẽ không còn thuộc sở hữu độc quyền của giới quý tộc nữa!

Tiêu Lâm đã chọc thủng một lỗ lớn!

Nếu như Tần Thắng không ngăn cản, Tần phu nhân e rằng sẽ tức giận đến mức gi ết chết Tiêu Lâm!

Đám quý tộc đều nghi ngờ rằng khi Hoàng đế lớn lên, hành vi của y đã khác so với trước đây và thường xuyên có những quyết định gây sốc. Chẳng hạn như xóa bỏ nô tịch cho nô lệ Côn Luân, mở cửa Thanh Viên thư phòng. Các quý tộc. cũng bắt đầu nghi ngờ có một quan thần nào đó đang dùng yêu ngôn hoặc chúng để xúi giục Hoàng đế, nhưng tất cả các quan đều không đoán được đó là ai.

Người khác không biết, nhưng Tân Thắng biết, việc này cũng là Tiêu Lâm làm!

Tần phủ bây giờ sao có thể báo thù cơ chứ? Sao có thể chủ động tấn công? Lúc này phải sống khiêm nhường nhất có thể thì mới tồn tại được!

Bằng không, một khi việc Tiêu Lâm làm bị phát hiện, Tần phủ sẽ lập tức gặp báo ứng! Lúc này phải sống bình lặng nhất có thểt

'Tần tướng quân rời đi mà không thèm ngoảnh lại, thậm chí không thèm nhìn Tiêu Lâm thêm một lần nào. Tiêu Lâm đã hiểu, hoá ra Tân phủ đang đặt hết hy vọng vào Hoàng đế, Tần phủ tin rằng Hoàng đế sẽ trả lại công bằng cho Tân gia.

Ngây thơ đến mức dễ thương!

Bây giờ Ngụy giám quốc giống như một con dã thú trầm lặng, bản thân Hoàng đế cũng không thể đối phó được, đành phải nhờ đến Tiêu Lâm hợp sức.

Tần phủ chỉ ngồi chờ chết, còn cố gắng làm phò mã để chết nhanh hơn. Tiêu Lâm nói không ngưỡng mộ sự lạc quan của Tần phủ thì là nói dối, dù sao cũng hiếm khi được thấy một đại gia tộc tự đào mồ chôn mình một cách ngây thơ và đáng yêu như vậy!

"Tiêu đại nhân, ngài nói chuyện này với Tần tướng quân trước mặt Hựu mỗ như vậy không sợ ta đi kể lại với người khác sao?"

Lúc này Hựu Khoan phe phẩy quạt, khế mỉm cười.

Tất cả mọi người đều biết, lúc này đoàn kịch này đột nhiên vào Tần phủ nhất định có âm mưu gì đó, Tiêu Lâm hẳn là phải đề phòng mới phải.


Hựu Khoan địa vị không cao, nhưng động tác lại bình tĩnh ôn hòa, thoạt nhìn rất giống một tên tra nam đang diễn kịch.

"Ta là chủ nhân của ngươi, nếu ngươi phản bội ta, ta giết ngươi là được, sao. còn phải sợ ngươi chứ?”

Những lời đầy sát khí này phát ra từ miệng Tiêu Lâm cực kỳ nhẹ nhàng. Hắn đã đến Đại Ngụy lâu như vậy nên đã quen với sự hỗn loạn ở nơi này, hiện tại vung đao giết người cũng không còn là chuyện gì quá khủng khiếp.

Tiêu Lâm bình tĩnh nhìn Hựu Khoan: "Ta biết ngươi là người của phe Ngụy giám quốc phái tới, nhưng không biết rõ đích thị là kẻ nào. Mục đích chính của

ngươi là giết ta chứ không phải đến mua vui cho Tần tiểu thư".

Chiếc quạt trong tay Hựu Khoan khựng lại, chẳng lẽ y còn chưa kịp ra tay đã bị phát hiện?

Y cau mày, sát ý dâng trào. Tiêu Lâm hai mắt sáng ngời, lễ nào lại ra tay luôn bây giờ sao?

Âm mưu của Hựu Khoan bị vạch trân một cách thẳng thừng như vậy khiến y thực sự cảm thấy có chút tức giận!

Tiêu Lâm như vậy chẳng phải quá coi thường đối thủ sao?

"Nếu ngươi đã muốn giết ta, từ nay về sau hãy đi theo ta”.

Tiêu Lâm ung dung nói, đôi mắt sâu lạnh lùng của Hựu Khoan như khựng lại, Tiêu Lâm bình tĩnh nói: "Ta cho ngươi một cơ hội giết ta, nếu thất bại, ngươi phải nhận ta làm chủ nhân của ngươi”.


"Tại sao ta phải đồng ý với ngài?"

"Cho ngươi cơ hội mà ngươi vẫn không giết được ta. Kẻ vô dụng như vậy, chủ nhân hiện tại sẽ giữ ngươi lại sao?”

Tiêu Lâm như thể vừa đâm thẳng một nhát vào tim gan Hựu Khoan, khiến hẳn phải rít lên, đau quá...

Tiêu Lâm nói đúng, trong vòng bảy ngày, Ngụy Thanh yêu cầu phải được nhìn thấy đầu của Tiêu Lâm.

Lúc Hựu Khoan bước vào Tần phủ, y chưa bao giờ nghĩ đến việc sống sót mà ra ngoài.

Mạng sống và vận mệnh của chục người trong đoàn kịch đều phụ thuộc vào.

"Chủ nhân của ngươi là ai?" "Xin lỗi, ta không thể nói cho ngài biết".

Để giết Tiêu Lâm, Hựu Khoan đã vạch ra hàng loạt kế hoạch vô cùng cẩn thận, chu đáo và khó phát hiện.