Trần Thải Tinh như nghe được tiếng gió ma sát vun vút do quái vật ở đàng sau gây ra, trong không khí còn thoang thoảng một mùi tanh hôi, là mùi thịt người mà nó ăn ban nãy.
“Vù vù … “
Tiếng hít thở của nó hồng hộc, càng lúc càng gần bọn họ, sát đến nỗi Trần Thải Tinh tựa hồ còn nghe được cả tiếng nuốt nước miếng của nó. Cậu chẳng còn thời giờ để suy nghĩ, theo bản năng mà ngay lúc nguy hiểm đến gần né sang một bên, roạt một tiếng, áo khoác trên vai cậu bị quái vật cào nát, bàn tay con người của nó bấy giờ đã tiến hóa thành vuốt của chim. Nếu không phải cậu né tránh kịp thời, thì nơi mà vuốt chim đáp xuống lại chính là đầu của cậu.
“Grrr!” Tốc độ quá nhanh, khiến quái vật chụp hụp rồi lệch sang hướng khác.
Quách Dục chạy đàng trước, quay đầu lại hô to: “Nguyên Tinh!”
“Đừng tới đây.” Trần Thải Tinh tranh thủ đáp lại, nghe Trình Lập Phong gọi: “Tách ra.”
Quái vật dí sát quá, Trần Thải Tinh cắn răng, vừa chạy vừa hô: “Chị với Tiểu Cửu tách ra chạy, đừng sợ, chúng ta sẽ gặp lại ở KTX.” Phổi hút gió lạnh vào trong, mang tới một cảm giác mát mẻ, hai thế giới trước, chưa bao giờ rơi vào tình trạng sống chết trong nháy mắt như vầy.
“Chị ơi …” Tiểu Cửu không muốn.
Trần Thải Tinh lớn tiếng nói: “Nghe lời chị, đàng trước có ngã ba.” Cậu hít sâu một hơi, tiếng động do con quái vật gây ra càng lúc càng nặng nề, như đang biến thân vậy, cậu không dám chậm trễ nữa, đến ngã ba, Trần Thải Tinh đẩy Tiểu Cửu một cái, “Chạy!”
Bóng dáng nho nhỏ chạy thật nhanh, Trần Thải Tinh không trông theo nhiều, hô to: “Hello quái vật, có giỏi thì rượt tao nè.” Rồi cụp đuôi chạy về hướng ngược lại với Tiểu Cửu.
Đàng ấy là lò thiêu.
Bốn người chia nhỏ ra chạy tức một nỗi là con quái vật cứ đuổi theo Trần Thải Tinh miết. Trần Thải Tinh mệt bở hơi tai, cuối cùng chịu hết nổi, mắng to: “Bộ túi chị có siro ăn ngon hay gì mà cưng cứ đuổi hoài đuổi mãi vậy.”
Gậy Trình Lập Phong giữ.
Mà cái con kia cứ đuổi theo cậu hoài không tha. Trần Thải Tinh lao nhanh trên đường nhỏ, phía trước đen thùi chẳng thấy rõ, đến lò thiêu, ánh sáng chẳng còn lại bao nhiêu, thật tình là cậu chạy hết nổi rồi, trông thấy vách tường có khe hẹp bèn chui vào. Lưng dựa vào vách tường, dưới chân là cái gì đó, nghe giòn tan rôm rốp, tức khắc cậu không dám nhúc nhích, cùi đầu nhìn thử, trong lòng lại chửi tục liên hồi, đàng ấy toàn là xương đầu người thiêu còn sót lại, hai hốc mắt đen ngòm đang trừng trừng nhìn cậu.
Trần Thải Tinh chạm mắt với xương đầu một giây, lặng lẽ dời đi.
Không phải cậu thiêu bọn họ mà, cậu chỉ là một cô gái bụng mang dạ chửa nghèo khổ yếu đuối đáng thương hại mà thôi, có gì không vui cứ tìm quái vật đi hén.
Bên ngoài yên ắng, chỉ có tiếng gió và tiếng hít thở của cậu hòa quyện với nhau, tim đập thình thịch thình thịch, do chạy quá nhanh mà giờ cổ họng rát buốt, rất khó chịu. Mà lúc này còn chưa thể thả lỏng được.
Trần Thải Tinh núp trong kẹt tường của lò thiêu chờ một hồi, cậu cảm thấy rất lâu, nhưng có khi chẳng được mấy phút.
Quái vật không có rượt vào đây.
Chẳng lẽ nghe lọt lời cậu cho nên đổi sang đuổi theo Trình Lập Phong rồi?
Càng yên ắng, Trần Thải Tinh càng cảm thấy sai sai. Chóp mũi thoang thoảng mùi hôi thối, Trần Thải Tinh tức khắc rung cả mình, quái vật đến. Mà ngoài khe kẹt tường lại chẳng có ai, không biết vì cớ gì, cậu lại có một loại dự cảm, chầm chậm ngước đầu lên nhìn.
Một mặt chim đầy lông, nhô ra một cái mỏ nhọn bén ngót, hai mắt đen ngòm đang trừng trừng ngó con mồi bên dưới.
Quái vật há miệng, trưng ra một hàm răng chi chít và lởm chởm, nhiễu nhiễu nước miếng tanh tưởi.
Chị không có chứng OCD mà giờ sắp bị cưng ép ra bệnh luôn đó.
Trần Thải Tinh không nhận ra rằng cậu còn có tâm trạng cà khịa, mà chẳng hiểu sao cậu lại cảm thấy rất bình tĩnh, theo bản năng mà co người xuống lăn một vòng ra ngoài, miễn cưỡng né tránh được vuốt chim sắc bén của quái vật, bỏ lại tiếng rống giận đàng sau, co giò co cẳng chạy.
“Nơi này.” Có người giơ tay kéo cậu một cái.
Trần Thải Tinh không kịp suy nghĩ, bị người nọ kéo chạy quanh khu lò thiêu, quẹo quẹo cong cong, cuối cùng dừng lại ở một căn phòng hẻo lánh âm u. Bên trong là chồng chồng đống đống mặt nạ, còn có cả mũ trùm đen, là nơi chứa đồ. Thiệt, bây giờ Trần Thải Tinh nhìn thấy mấy ẻm là mắc ói, dời mắt sang chỗ khác, nhìn người đàn ông đã giúp cậu trốn chạy kia.
Ánh trăng màu bạc khe khẽ chiếu rọi lên khuôn mặt của đối phương.
Buff thêm một tầng làm đẹp.
Là người đưa cậu về phòng vào buổi tối ngày đầu tiên, ban đầu cậu còn tưởng là Alexander. Về sau mới biết là không phải con quái vật kia.
“Anh là ai?”
Người nọ nhìn cậu, khẽ thở dài, chỉ chỉ bên ngoài, ý nói quái vật sắp tới.
Trần Thải Tinh không hỏi nữa, nơi này để chứa đồ nên rất nhỏ hẹp, hai người đứng ở cửa, người nọ nắm tay cậu, chợt hơi dùng sức, Trần Thải Tinh đã lăn gọn vào lòng anh ta, người nọ quá cao, Trần Thải Tinh lại dùng đạo cụ nên người nhỏ lùn đi 5cm, đầu rất chuẩn và tới ngực anh ta.
Hai người trốn sau cửa, cơ thể rất gần gũi.
“Đừng nhúc nhích.”
Trên đầu khẽ truyền tới tiếng người nọ nói chuyện, “Đến.”
Trần Thải Tinh tức khắc đứng im, cậu không cảm giác được tí nguy hiểm nào từ trên người vị NPC đẹp trai đây, chưa tính trước đó đối phương đã từng giúp đỡ cậu nữa. Quả nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân thình thịch thình thịch, còn có tiếng quái vật gầm gừ, Trần Thải Tinh thở chả dám thở mạnh, người nọ siết lấy eo cậu, lại ôm chặt thêm mấy phần.
Anh bạn trẻ anh có biết hiện giờ anh đang chơi với lửa không hả! Ta nói một góa phụ chết chồng sẽ rất là khát khao đó anh biết chăng! Trần Thải Tinh gào thét trong lòng.
Người nọ thậm chí không nghe được lời trong lòng kia mà còn đưa một tay vịn sau gáy cậu, ép sát vào trong ngực đối phương, Trần Thải Tinh không dám phản kháng, bởi con quái vật đã đẩy cửa bước vào.
Kẽo kẹt …
Cái bóng quái vật in lên trên đất, rất cao lớn, so với hình người bự hơn nhiều, chiều cao phải hơn hai mét, cho nên khom người mới vào cửa được, toàn thân phủ đầy lông chim màu đen, móng vuốt dậm trên đất còn có cả vảy, khắp người tỏa ra một mùi tanh tưởi.
Trần Thải Tinh nín thở, nó nhiễu nước miếng, đảo mắt nhìn quanh một vòng.
Đùng, đùng, đùng.
Thời khắc Trần Thải Tinh trông thấy cái bóng trên đất đang chỉa về phía cánh cửa, tim đập điên cuồng, không biết qua bao lâu, nó buồn bực mà quay đầu, vuốt chim quơ rớt cái giá bên cạnh, mặt nạ trên ấy tán loạn đầy đất.
Quái vật bỏ đi.
Trần Thải Tinh hơi ngửa ra sau, định tách ra. Ai ngờ người nọ ấn đầu cậu lại, ghé vào tai thì thầm nói: “Vẫn còn ở đó.” Lúc nói chuyện, hơi thở làm tai Trần Thải Tinh ngứa gần chết, mà sợ con quái vật chưa có bỏ đi, chỉ đành giữ nguyên hiện trường.
Quả nhiên vài giây sau, rầm một tiếng, móng vuốt sắc bén đâm xuyên qua cánh cửa.
Quái vật ở bên ngoài đâm không trúng ai, rít gào bực bội, rút móng vuốt ra, lúc này tiếng bước chân đi xa dần.
Trần Thải Tinh cả người toát mồ hôi lạnh, nếu không phải nhờ vị NPC đẹp trai đây, cậu thật sự đã đi ra ngoài. Khi đó, móng vuốt của quái vật sẽ đâm thủng người cậu. Đợi hồi lâu, bên ngoài yên ắng im lìm, mỏ chim nhọn hoắc tán loạn trên đất đang chỉa về phía bọn họ, da đầu Trần Thải Tinh tê rần, giờ cậu lại thêm chứng sợ chim chóc rồi.
“Nó bỏ đi rồi, chúng ta ra ngoài thôi.” Trần Thải Tinh đưa tay đẩy ngực NPC, xúc cảm cứng rắn, không khỏi trưng lên mắt quả chanh ước ao, ngay cả NPC đều có cơ ngực, cứng còn hơn cả mình, lại ngước lên nhìn khuôn mặt đẹp hơn mình mà chiều cao cũng hơn mình kia.
Trần Thải Tinh cùi đầu ngó cái nơi duy nhất mà cậu hơn đối phương.
Bụng bự hơn người ta.
Mặt chứa chan nước mắt, giờ mình đã rơi vào hoàn cảnh so coi ai bụng bia hơn sao?
Cõi lòng chua xót.
Hai người rời khỏi kho, vị NPC đẹp trai kia dẫn đường tránh né quái vật, Trần Thải Tinh đi ở một bên, cảm thán người gì đâu vừa đẹp trai vừa tốt bụng, chả khác nào anh Tấm, nếu không phải hoàn cảnh hiện giờ quá nguy hiểm, thì hai người bước trong bước đi dưới ánh trăng, thiệt có cảm giác như đang yêu đương hò hẹn ấy.
Chó độc thân Trần Thải Tinh nhìn gò má NPC, tự dưng nảy lên một suy nghĩ kỳ lạ, lầm bầm: “Chả biết chịch NPC nó bị trừng phạt hông nữa…”
NPC nghe câu đó khóe miệng giật một cái.
“Anh tên gì?” Trần Thải Tinh hỏi thăm, cậu dùng sở thích mò ngực cup A của mình ra đảm bảo, thiệt là không có suy nghĩ quấy rối gì với NPC đâu á, tất cả là do sự bí ẩn của đối phương thôi á, cậu, chỉ muốn kiểm tra xem có phát hiện thêm manh mối gì nữa không á.
Đúng!
Không phải do mê mẩn diện mạo đẹp trai của người ta, cùng với cơ ngực cứng cứng đâu.
NPC hơi suy tư, rồi nói khẽ: “Sau này em sẽ biết. Thôi để tôi đưa em về.”
Anh đẹp trai à, chúng ta không có sau đó mà! Sau đó tôi phải đi rồi. Trần Thải Tinh đau đớn muôn phần, mặt khẽ mỉm cười, vén tóc mai, nũng nịu đáng yêu nói: “Anh đã cứu em, em, em muốn biết tên anh, để sau này tiện bề trả ơn.”
“Tôi yêu em, không cần trả ơn.” Chỉ cần không hành hung là tốt lắm rồi.
Trần Thải Tinh:…
Cậu nhìn gò má NPC, góc cạnh lại đẹp đẽ, mà dụ mãi đối phương cũng không khai báo, ngay cả mỹ nhân kế cậu cũng xài luôn rồi! Chỉ đành mỉm cười thẹn thùng, cuối đầu.
Thôi, coi như em với anh có duyên không phận, cố gắng mấy cũng vô ích.
Trần Thải Tinh than thở một tiếng, đối với mối tình thầm mến của mình nay không bệnh mà chết đặt một dấu chấm tròn.
“Tới rồi, tôi chỉ đưa em tới đây thôi, em vào đi.” NPC dừng lại cách cửa KTX không xa, nói.
Trần Thải Tinh nhìn đôi mắt đượm tình thiết tha của đối phương, rất muốn chửi thề, tên còn không chịu cho người ta, tán tỉnh cái chó gì nữa.
“Cám ơn, em vào nhé.” Cuối cùng chỉ biết mắng bản thân.
Trần Thải Tinh, bình tĩnh lại đi, mày chỉ đang them khát cơ thể người ta, đừng có rung động bậy bạ!
KTX lặng lẽ như tờ, Trần Thải Tinh đẩy cửa ra, Trình Lập Phong và Quách đều đã trở về, trông thấy cậu vụt đứng dậy, Trần Thải Tinh lại chú ý là bóng người nho nhỏ không thấy đâu, cơ ngực tan biến, hốt hoảng la lên: “Tiểu Cửu chưa về sao?”
“Không biết, lẽ ra phải về rồi chứ.” Quách Dục thấy Trần Thải Tinh sốt ruột, nói: “Cô đừng lo, ban nãy quái vật rượt theo cô miết, nhóc ấy sẽ chẳng sao đâu.”
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, vừa dứt lời, cửa có tiếng động, bóng người nho nhỏ của Nguyên Cửu Vạn xuất hiện, trong phòng có ba người nhưng nhóc lại chính xác không sai mà ùa vào trong lòng Trần Thải Tinh, oa oa mềm mại nói: “Chị làm em sợ quá, em bị đi lạc, xung quanh lại đen thùi.”
“Bình tĩnh, chị ở đây nè, không sao hết.” Trái tim Trần Thải Tinh ngọt ngào tan chảy, dỗ dành đầu nhỏ, nói: “Để chị xem Tiểu Cửu cái nè, sao mặt bẩn hết rồi.”
Mặt nhỏ chẳng biết cọ chỗ nào mà dính tùm lum, Trần Thải Tinh lấy ống tay áo chùi chùi, nâng khuôn mặt nhỏ đang long lanh nước mắt kia, hôn nhẹ lên trán một cái.
“Bé Cửu ngoan ngoan.”
Nhóc con mặt đỏ rần rần. Còn biết thẹn thùng cơ.
Một buổi tối hú hồn hú vía, nhờ em trai điều hòa, tâm trạng Trần Thải Tinh dễ dàng hơn. Mạnh ai nấy lên giường, mà không có ngủ.
Trần Thải Tinh kể sơ qua chuyện cậu bị quái vật rượt, đương nhiên bôi bỏ cái đoạn NPC nói yêu người ta rồi.
“Đêm đầu tiên là anh ta cứu cô? Dáng dấp ra làm sao? Không chừng ban ngày cũng ở trong Bệnh viện, là một NPC bên phe thiện đó.” Quách Dục hỏi liên tục.
Trần Thải Tinh thấy cũng phải, miêu tả: “Mặt rất là đẹp trai, máu lai cao cỡ một mét chín, anh vừa nhìn là biết liền.”
“Ố ồ.” Quách Dục rà soát một vòng chẳng nhớ có NPC bác sĩ nào như vậy, lại ngẩng đầu thấy chị Nguyên e ấp cười, tức khắc rùn rợn nói: “Chị gái, kềm chế đi, người ta là NPC đó, các người không có khả năng đâu.” Suy nghĩ cho đứa nhỏ trung bụng cô nữa. Mà câu này Quách Dục không dám nói.
Trần Thải Tinh tỏ vẻ cặn bã nữ: “Tôi chỉ them khát cơ thể anh ta, nghĩ gì xa vậy.”
Quách Dục:… Bạo gan, chị Nguyên bạo gan lắm.
Vùi trong ngực Trần Thải Tinh nãy giờ, Nguyên Cửu Vạn lú cái đầu nhỏ ra, phồng mặt phồng má hỏi: “Chị thích cái người cao to kia sao?” Không chờ Trần Thải Tinh trả lời, lại đè thêm: “Chị thích anh ta nhiều hơn, hay thích em nhiều hơn? Anh ta đẹp trai hơn, hay là em đẹp trai hơn?”
Trần Thải Tinh lần đầu tiên hiểu được cảm giác “mẹ và em rơi xuống nước anh cứu ai”.
Quách Dục hì một tiếng, xem trò hay.
Trần Thải Tinh cúi đầu véo cái má nhỏ của Tiểu Cửu, dụ dỗ nói: “tất nhiên là Tiểu Cửu của chị đẹp trai nhất rồi, chị thích Tiểu Cửu nhất.” May mà NPC không có ở đây.
“À.” Nguyên Cửu Vạn “À” lên một tiếng, co về ổ chăn.
Trần Thải Tinh chẳng hiểu sao nghe ra được từ cái tiếng “A” kia là Tiểu Cửu đang không được vui?
“Sao thế?”
“Chị ơi buồn ngủ, em muốn ngủ.”
Giọng điệu của đứa nhỏ rất bình thường, chắc là do cậu suy nghĩ nhiều quá thôi, vò nhẹ đầu nhóc bảo ngủ ngon. Trần Thải Tinh lại không ngủ, thì thầm bàn bạc với Quách Dục và Trình Lập Phong về việc ngày mai vào rừng tìm trái tim của Barbara, và chuyện bên trong gậy có giấu thánh kiếm hay không.
“Dâm, dâm tiện*?” (Thánh kiếm và dâm tiện đọc gần như nhau)
“Cái đầu của anh có thể bớt 18+ được không, là thánh kiếm!” Trần Thải Tinh phỉ nhổ Quách Dục một hơi.
Quách Dục: Oke oke oke, tôi thánh kiếm! Cái người không hề thèm khát cơ ngực của NPC như tôi lại là thánh kiếm!!!
“Có”, Trình Lập Phong nhấn đầu gậy xuống, hé ra một tia ánh bạc.
Gió bên ngoài bỗng nhiên gào thét, hòa với tiếng lột xột loạt xoạt oa oa gào khóc của xương cốt.
Trình Lập Phong nhanh tay đậy lại, mọi thứ quay về yên tĩnh.
“Vậy được rồi.” Trần Thải Tinh thở phào nhẹ nhõm, chẳng bõ công cậu bị con quái vật kia rượt cả đêm.
Theo tiến độ ắt Thế giới này sắp end, mà càng vào thời khắc chin mùi càng không được chủ quan.
Ba người bàn bạc xong xuôi, Trình Lập Phong cất gậy vào balo game, có hỏi qua Trần Thải Tinh nếu không an tâm có thể giao cho cậu giữ. Trần Thải Tinh xua xua tay, “Anh giữ đi.”
Tới giờ coi như cũng có phần tin tưởng nhau.
Quách Dục mặt cảm động thiết tha, “Chị Nguyên, có muốn thêm wechat không, trở về chúng ta hẹn gặp mặt?” Ý là Thế giới hiện thực.
Trần Thải Tinh nghĩ bản thân mình trong thực tế, cậu còn chưa muốn bị xem là biến thái đâu, oa hu hu một cái. Quách Dục vừa nghe là da đầu tê tái, cảm giác được chị Nguyên nhà mình lại tính quăng boom, quả nhiên chị Nguyên nặng nề nói: “Chị coi cưng là em gái, không ngờ cưng lại dòm ngó cơ thể chị, cưng còn không bằng cầm thú mà, trong khi chị còn đang mang thai…”
Quách Dục: Tôi không phải, tôi không có, tôi oan mà!
Đều lớn cả rồi, mặc dù qua lại với nhau vài câu, nhưng mà Quách Dục cũng hiểu Nguyên Tinh không muốn gặp nhau ngoài hiện thực, có hơi mất mác, tuy nhiên cũng không hỏi thêm nhiều, coi như là tôn trọng.
Bọn họ cảnh giác lim dim ngủ khoảng ba tiếng thì trời sáng.
Bọn người chơi rửa mặt qua loa, bên ngoài ngoại trừ thời tiết lạnh lẽo hơn một chút là hẳng có gì thay đổi. Có người chơi tỉnh táo lại kể: “Tối qua mấy người có nghe được gì không? Phía sau có tiếng gào khóc thảm thiết.”
“Cũng nghe được à? Tôi còn tưởng ảo giác, mà không dám dậy đi coi.”
“Hay là đã xảy ra chuyện? Trước giờ chưa từng như vậy mà.” Có người chợt nghĩ tới gì đó, mặt tái mét nói “Không phải là đã đến giờ.”
“Chẳng phải NPC nói không giới hạn thời gian hay sao.”
Tuy là nói vậy, nhưng quả thật tối qua rất là quái lạ. Tâm trạng ai nấy cũng tệ, có cô gái còn bật khóc.
Bọn họ đang chuyện trò với nhau, đột nhiên có một đám người xông vào, Alexander đi đầu, đang nói chuyện với binh lính mang mặt nạ và thiết giáp màu đen, có người nhận ra, “Là quân thập tự.”
Tức khắc mọi người xanh cả mặt, nhớ tới hôm qua Vương Quả quậy ra nồi cháo heo, thi nhau nhìn về phía cô gái bụng lớn nọ.
Tiêu đời.
Nữ newbie sợ quá đỗi, thật không ngờ còn có cả quân thập tự, mấy ngày qua bọn họ cũng có nghe qua kết cục của việc bị xem là mụ phù thủy, tuy rằng ghét Nguyên Tinh, nhưng không tới nỗi trơ mắt nhìn một phụ nữ có mang bị rút máu rồi thiêu chết.
Rất thảm thiết.
“Không, không sao đâu nhỉ?” Nữ sinh nhỏ giọng hỏi.
Oldbie câm nín nhìn quân thập tự đang tới gần.
Ước chừng có hai mươi người, chia ra cầm kiếm bạc và thương bạc, loe lóe sáng, ngoại trừ trước đó nhấc mặt nạ lên nói chuyện với Alexander, về sau toàn bộ che đậy lại, trên ấy có ký hiệu, ngang hai mày một dấu lõm, từ giữa trán đến môi một dấu lõm, hình thành một chữ thập.
“… Có người tố cáo, trong Bệnh viện của ngài có mụ phù thủy.”
“Ồ?” Alexander dùng mặt nạ mỏ chim đảo ngang đám người, trừng trừng nhìn người nữ lớn bụng kia, chẳng thèm che giấu ác ý và sát ý, “Nguyên Tinh sao? Cô ta đang đứng đàng kia. Thật không dám giấu, từ lâu tôi cũng cảm thấy cô ta không được bình thường, ai ngờ cô ta là mụ phù thủy.”
Thêm dầu vô lửa.
Trần Thải Tinh thầm lườm lườm nguýt nguýt, chị đây là thánh mẫu nương nương nhá!
Đầu lĩnh quân thập tự đi tới trước mặt Trần Thải Tinh, mắt bén ngót quan sát Trần Thải Tinh. Mà lần này Trần Thải Tinh cũng chẳng tỏ vẻ yếu đuối nữa, nhìn thẳng vào đối phương và Alexander, chẳng them khách sáo nói: “Các người nói tôi là mụ phù thủy, có chứng cớ không? Chỉ bằng một lời nói bâng quơ của cô gái kia à, vậy tôi đây có thể nói trong đám các người có ác ma đó”
“Nói bậy!” Đầu lĩnh quân thập tự tức giận, giương kiếm bạc trong tay, “Không cho phép cô bôi nhọ ánh sáng của Chúa.”
Trần Thải Tinh nhìn về phía mỏ chim, một lời chắc chắn: “Dưới mặt nạ của bác sĩ Alexander, chính là quái vật bị ác ma xâm chiếm.”
“Không thể.” Đầu lĩnh phủ nhận, “Vì để xua đuổi ác ma, bá tước đã từ bỏ cuộc sống cao quý để ở lại Bệnh viện ngăn chặn lực lượng xấu, ông ấy không thể là ác ma, càng sẽ không sa đọa vào bóng tối.”
Mỏ chim của Alexander nhìn trừng trừng Trần Thải Tinh, hồi lâu sau, nở nụ cười quái dị, tháo mặt nạ xuống. Bên dưới ấy là một khuôn mặt dài nhọn, mũi khoằm, tóc tai ngổn ngang, mà chắc chắn là mặt người.
“Cô ta chính là mụ phù thủy, đang ý đồ vu oan cho tôi và tướng quân.” Alexander khẽ mỉm cười.
Vốn là Trần Thải Tinh còn đang nghi ngờ, dù sao con quái vật kia và Alexander cũng không có đối mặt, toàn bộ đều là suy đoán của cậu thôi, nhưng giờ trông thấy Alexander cười, cậu mới dám khẳng định.
Hàm răng của gã ta bén nhọn, hôi thối tanh tưởi, tuy rằng rất nhẹ. Mà y hệt như mùi của cái thứ tối hôm qua vậy.
“Tôi có thể tự chứng minh mình không là mụ phù thủy.” Trần Thải Tinh nhìn Đầu lĩnh quân thập tự, nói: “Phía sau rừng cây phong ấn Barbara, tôi có thể đi vào … ”
“Không thể.” Alexander vội cắt ngang: “Tướng quân, cô ta muốn đi vào rừng cây, là định dùng sức mạnh phù thủy của mình hồi sinh Barbara.”
Sợ cậu đi vào rừng cây như vậy à, oke vậy coi như suy đoán của cậu chính xác, Alexander và Barbara cột lại với nhau.
Nếu tiêu diệt Barbara, vậy còn Alexander bị yểm?
“Mụ phù thủy rất giả dối.” Tướng quân gật đầu đồng ý.
Alexander nghiêm mặt: “Hãy trói vào thánh giá, để cô ta trôi đi hết máu của ác ma.”
Quân thập tự bao vây lấy Trần Thải Tinh, Nguyên Cửu Vạn nắm chặt tay Trần Thải Tinh không buông, mặt nhỏ cố chấp, trừng trừng nhìn đám người kia. Trần Thải Tinh sờ đầu nhỏ của em trai, không có khuyên can, đâu phải cậu dễ dàng dồn hết tình cảm vào Tiểu Cửu, mà là Tiểu Cửu đáng giá để cậu làm thế.
“Không cần, tôi tự đi được.” Trần Thải Tinh thản nhiên nói.
Cậu tay dắt Tiểu Cửu đi giữa đội Quân thập tự, bình tĩnh hướng về phía sân sau nhà quái vật, nơi đó có trụ thánh giá.
Tâm trạng Alexander rất tốt, khẽ mỉm cười, nói với các người chơi: “Mấy người có thể tới quan sát, nhớ kỹ, đã vào đây là phải biết nghe lời, cố gắng làm một bác sĩ, không nên có thêm ý nghĩ khác.”
Các người chơi nghe ra NPC đang nhắc khéo bọn họ, mặt tối sầm lại nhưng không có từ chối, đi theo chân Quân thập tự.
Chẳng ai phát hiện ít mất hai người.
Trần Thải Tinh dắt tay Tiểu Cửu đi chầm chậm, bị giục, liền thảm thiết gào: “Các người vu oan cho tôi, tôi lại là một thai phụ, các người ác như vậy không sợ bị Chúa giáng tội à? Trẻ con có lỗi lầm chi.”
“Chị!” Nguyên Cửu Vạn ôm cái đùi lớn của Trần Thải Tinh nghẹn ngào.
Trần Thải Tinh xoa đầu nhỏ, làm tốt lắm!
Cứ thế là lề rề lề rề tới chỗ sân sau nhà quái vật và ngay trước trụ thánh giá. Quân thập tự cầm xích sắt lại gần, có cả đinh bạc to bự, định đóng Trần Thải Tinh dính lên.
Trần Thải Tinh nhìn nhìn, nè nè đừng có ép tôi nha, tôi không có tính chơi trò “chủ tịch giả nghèo” đâu à.
“Tôi không phải là mụ phù thủy, tôi có thai mà, mụ phù thủy đều là các thiếu nữ chưa chồng, mấy người đã từng thấy mụ phù thủy nào một nách hai con chưa, thật tình tôi không phải là…”
Tướng quân do dự nhìn về phía Alexander.
“Trong bụng cô ta đang dưỡng dục ác ma.” Alexander mặt tàn độc, “Hãy mau mau xử lý.”
Nguyên Cửu Vạn ôm chặt lấy Trần Thải Tinh, lôi cũng lôi không ra, khóc lóc gọi: “Chị không phải, chị không phải mà.”
Phía sau có người chơi hô to: “Nguyên Tinh không phải mụ phù thuỷ, là người thường, các người không thể làm thế.” Lại có người chửi rủa: “Bộ không sợ chết hay sao mà hô.”
“Lẽ nào đứng nhìn bọn họ giết tươi một phụ nữ mang thai như vậy?”
Trần Thải Tinh trông thấy người nọ, không ngờ là nhóc đen đúa Lâm Tín kia.
Thánh mẫu nương nương chúc phúc cho cưng sớm ngày gặt được một Chu Tuy.
“Còn không mau ra tay!” Alexander phẫn nộ rống.
Là mấy người ép tôi!!!
“Đừng nói nữa.” Trần Thải Tinh nhìn kỵ sĩ thập tự, sánh sang thánh mẫu phủ xuống, giơ thánh giá trước ngực nói: “Tôi tin là Chúa sẽ chở che cho tôi, tôi tin là Chúa biết tôi vô tội.”
Cậu chầm chậm đi tới trước trụ thánh giá màu đen, trình diễn xuất dâng lên, mặt nở ra một nụ cười dịu dàng thánh thiện, đảo qua mọi người, nói: “Chúa biết rõ, ai mới là ác ma, ai mới là bóng tối. Hôm nay tôi chịu đựng chỉ trích, oan ức của tôi, bất lực của tôi, đau khổ của tôi, Chúa sẽ trông thấy, Chúa sẽ phù hộ cho sự lương thiện vô tội trong trắng của tôi.”
Hết thảy người chơi:???
Trên mặt Trần Thải Tinh hé ra nụ cười, mà thực tế là đau xót mở balo game ra, một cái ô đạo cụ bị chôn vùi chưa bao giờ sử dụng … kim quang chiếu chiếu. Thật là cậu ghét bỏ nó chẳng khác gì cái bóng đèn điện, ai biết giờ phải đi tới bước đường cùng.
Chỉ đành thế.
Tác giả có lời muốn nói:
Tinh: Thiệt tình đã nói không muốn làm thánh mẫu mà, tại mấy người ép tôi!!!
Ta ngày hôm nay không chỉ không có kết thúc cái này tiểu cố sự, trễ hơn nửa giờ 【 ta khóc rống ta rơi lệ các ngươi khoái dùng bình luận quất ta đi! Không nên khách khí, tàn nhẫn mà, nhiều!
Nguyên Cửu Vạn: Tỷ tỷ, ta và cái kia NPC ai hảo nhìn?
Trần Thải Tinh: Đương nhiên là ngươi a.
Quay đầu lại ngóng ngóng hướng về phía mỹ mạo NPC cơ ngực chảy nước miếng.