Đất bùn đen loang lổ loang lổ, đạp lên một cái, có cảm giác nhơm nhớp, hoặc là phát ra tiếng rôm rốp.
Quách Dục biết là mình đạp lên xương cốt, sắc mặt cũng không dễ nhìn tẹo nào.
Lúc trời đêm hun hút, là giờ Barbara quấy phá, xác thối và xương cốt bò ra ngoài dạo chơi, chờ Barbara trở về mới bò quay lại đào đất tự chôn chính mình, động tác vừa cứng vừa chậm, bởi vậy có nơi che không hết được thân thể chúng nó.
Thậm chí có chỗ thò cả một cánh tay ra ngoài.
Rừng không lớn, cây cối loãng, mà ở cái sum xuê cành lá, mùa đông tới nơi rồi mà chả rụng mất chiếc nào.
“Ở đâu ở đâu ở đâu.” Quách Dục cầm xẻng nơi này đào một cái nơi kia đào một cái.
Buổi sớm trời đọng sương, đất bùn ẩm xốp, lộ ra bên ngoài xương cốt hoặc xác thối mục rữa đầy giòi bọ, hòa với hương thơm ngát của cây cỏ trong rừng, tạo thành một mùi tanh tưởi không thể tả nổi.
Quách Dục cùng với Trình Lập Phong chẳng thèm để ý mùi vị gì, rõ ràng trời tản sang nhiệt độ còn thấp, mà đầu Quách Dục tràn đầy mồ hôi, Trình Lập Phong thì mặt nhăn mày nhíu.
“Không thể tìm như vậy được, quá chậm.” Trình Lập Phong đảo mắt quanh khu rừng.
“Vậy làm sao bây giờ?” Quách Dục miệng nói mà tay chẳng ngừngđổi hướng đào bên khác, một xẻng xắn vào bùn đen và đầu lâu, mắc ói gần chết, chửi thề vài tiếng rồi lại tiếp tục làm việc.”Không biết chị Nguyên có chịu đựng nổi không, tôi phải nhanh tay hơn nữa.”
Trình Lập Phong: “Cất thánh giá vào balo game đi.” Để phòng hờ bất trắc bọn họ để trong túi quần.
Quách Dục tức khắc hiểu ý, không lằng nhằng bỏ thánh giá dùng để chế ngự Barbara vào balo game. Ngăn cách với thế giới này, chỉ mới nháy mắt mà có thể cảm giác được không khí trong rừng đổi khác, như bao trùm một luồng tà ác, thêm cả âm u.
“Sau đó thì sao?”
Trình Lập Phong móc từ chỗ nào không biết ra một cái lục lạc vàng, hồi sáng Nguyên Tinh đưa cho hắn.
Gió trong rừng vừa nổi lên, lục lạc đã kêu leng keng leng keng.
Rất nhanh, con mèo kia đến, nó nằm nhoài trên cành cây, đôi mắt xanh nhìn chằm chằm hai người bên dưới, vừa đề phòng vừa khó tiếp cận.
Chẳng hề giống với lúc tối ngoan ngoãn nằm nhoài bên bệ cửa sổ cho nhóc Nguyên Cửu sờ đầu sờ cổ. Quách Dục nghĩ thầm.
“Trái tim của Barbara ở đâu? Ahihi, quàng thượng à, cưng có biết không?” Quách Dục ngước đầu lên hỏi, thấy mèo không để ý tới mình, bô bô nói: “Quàng thượng à, ngài nhanh lên được không, chậm chút nữa thì chị Nguyên Tinh và em trai Nguyên Cửu sẽ không còn trên nhân thế đó!”
Không biết con mèo đen nghe hiểu hay là không, mà nó nhảy khỏi cành cây.
“Theo sau.” Trình Lập Phong quyết đoán nói. Bọn họ lan man đào trong rừng cũng không phải là cách, mấu chốt là chẳng kịp thời gian.
Con mèo mun nhảy rất nhanh, cứ như có đuổi kịp hay không thì tùy mấy người vậy, mãi đến tận một gốc cây nhìn chẳng có gì đặc biệt mới dừng lại.
Quách Dục chẳng bô lô ba la gì nữa, xắn xuống đào.
Trình Lập Phong cũng đào, khác với ban nãy tùy tiện xới một cái là tùm lum tà la, bây giờ hai người đào rất sâu mà không hề thấy xác thối hay xương cốt nào cả, Quách Dục cảm thấy được hi vọng, chỉ có cái đang gấp, bọn họ đã làm lỡ rất nhiều thời gian rồi, không biết chị Nguyên giờ ra sao?
“Lão Trình lão Trình có cái gì nè, xẻng của tôi đụng trúng cứng cứng.” Quách Dục hô.
Lại thêm hai xẻng, bùn đen hòa vào máu, sền sệt y như đang có máu trào từ đó ra. Chôn sâu dưới đất là một cục đá màu đen thùi lùi to bằng nắm tay.
Quách Dục vỗ vỗ xẻng, “Ủa này là tim hay là đá? Tim ai mà cứng dữ thần vầy.”
“Phải hay không thử là biết.” Trình Lập Phong lấy từ balo game ra thánh kiếm bị phong ấn trong gậy.
Binh sĩ cầm xích sắt, dinh bạc tiến tới gần.
Trên mặt Trần Thải Tinh cũng chẳng có sợ hãi chi mô, dựa vào thánh giá, cho xích sắt quấn quanh, một binh sĩ khác cầm đinh bạc trong tay, mặt tàn nhẫn vô tình.
Nguyên Cửu Vạn ôm eo Trần Thải Tinh, giọng trẻ con non nớt hô: “Chị ơi, không được đâu chị.”
“Không sao đâu em, Chúa sẽ che chở chúng ta.” Trần Thải Tinh rũ mắt, một lọn tóc rũ qua bờ má, vẻ mặt dịu dàng bao dung, bàn tay trắng nõn mềm mại phẩy qua khuôn mặt tới đôi mắt của nhóc con, “Nhắm mắt lại.”
Một luồng kim quang bắn ra, lấy Trần Thải Tinh làm gốc, lan ra toàn bộ cảnh vật xung quanh. Kim quang lộng lẫy chói mắt, binh lính hai bên bị chói mở mắt chẳng ra, tay bưng mặt, lảo đảo lùi lại.
Đám người chơi đứng ngoài rìa cũng chả hiểu mô tê gì, chỉ cảm thấy mắt sáng chói, vàng rực rỡ như muốn chọt mù người ta, đến khi mở ra được, đã thấy toàn bộ quân thập tự vốn đang đề phòng nay quỳ rạp xuống.
Cả người Nguyên Tinh tỏa ra ánh vàng dìu dịu, từng vòng từng tầng lan lan, nguồn sáng đã rõ, là bắt nguồn từ bụng của cô ấy, nó như cát mịn, dị chuyển chầm chậm, tụ lại thành hình, là một hài nhi đang cuộn mình, kim quang tung bay.
Từng hạt từng hạt kim quang từ trên người cô ấy rơi xuống trên đầu trên giáp của quân thập tự đứng vòng quanh.
“Cô ta là mụ phù thủy, mau đóng đinh cô ta.” Alexander đang gào thét, giơ tay túm lấy một binh sĩ đang quỳ, “Cô ta sử dụng vu thuật.”
Tướng quân: “Không, bá tước, là thần tích, thần tích giáng xuống, là con của Chúa …”
“Không …” Alexander đánh gãy lời tướng quân, mà còn chưa kịp nói xong, đột nhiên mặt dữ tợn lên, mọi người chỉ nghe tiếng xương cốt va chạm, rang rắc răng rắc, ngay trước mặt mọi người, Alexander vốn đang nổi giận kia bỗng dưng tiến hóa thành một con quái vật cao hai mét mình đầy lông chim.
Quái vật gào thét, kêu rên đầy đau đớn.
“Quái vật xuất hiện, Alexander mới chính là quái vật.”
“Chúa che chở, thánh mẫu giáng thế.”
Bọn kỵ sĩ kinh hồn nói, tướng quân kịp phản ứng lại, chỉ huy quân thập tự tản ra xung quanh Trần Thải Tinh, cơ mà lần này là để bảo vệ. Kiếm và thương sắc bén lúc bấy giờ lại chỉa vào con quái vật Alexander vẫn luôn được tung hô kia, tướng quân rút kiếm, hô lớn: “Vì thần tích mà chiến đấu!”
“Vì thần tích mà chiến đấu!”
Đám quân thập tự đồng loạt hô.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, người chơi còn chưa kịp hiểu gì, chỉ theo bản năng né tránh con quái vật Alexander.
“Grrr …”
Trong miệng con quái vật lít nha lít nhít răng nhọn, máu thịt tanh hôi treo đầy trên đó, không cần quân thập tự làm gì, nó đã đột nhiên ôm lấy trái tim, cơ thể to lớn loàng chà loạng choạng, sau đó ngã ầm xuống đất.
Mỏ chim bén ngót chỉa về phía trời.
Rồi cả người bắt đầu héo tàn.
Mãi đến khi trở về hình dáng ban đầu, bá tước Alexander đã chết từ lâu.
“Ác ma đã chết, hy vọng sẽ tới gần.” Trần Thải Tinh có trách nhiệm với chức vụ của mình, sau khi xong việc vẫn còn chân thiện mỹ, cậu, khẽ mỉm cười, giọng nói dịu dàng, rải những hạt giống hy vọng.
“Vùng đất này đang từ từ thức giấc, tử vong không còn đáng sợ, trong lòng có hy vọng và yêu thương, lương thiện và chính nghĩa, không bao giờ khuất phục trước bóng tối, sớm muộn sẽ đón được ban mai.”
Dịch bệnh vẫn còn, chờ đợi ban mai lúc nửa đêm, sẽ rất là gian nan, bởi thế Trần Thải Tinh cổ vũ mọi người một chút.
Quân thập tự cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Ánh sáng tan hết, tóc trên người Trần Thải Tinh còn lưu giữ, như là buff cho cậu thêm một tầng kim quang, đừng nói là kỵ sĩ thổ dân, ngay chính đám người chơi cũng bị hù cho ngơ ngác.
“Chị Nguyên, chị Nguyên …” Tiếng Quách Dục từ mười thước hơn vọng tới
Chờ hắn chạy lại gần, trông thấy quân thập tự đang quỳ trước mặt Nguyên Tinh, Đầu lĩnh tướng quân còn đang vỗ ngực hát thánh ca. Tức khắc ngớ ra, hắn nhìn đám người chơi, không khí trang nghiêm nơi này làm hắn không dám nói to nói lớn, “Chuyện gì vậy?”
“Nguyên Tinh là thánh mẫu, ban nãy tỏa ra kim quang xán lạn, quái vật bị tiêu diệt luôn.”
“Các người nói xem có khi nào Nguyên Tinh là thánh mẫu thiệt không, cô ấy chính là boss phe thiện mà chúng ta cần cày độ thiện cảm đó.”
Quách Dục cộng thêm Trình Lập Phong vừa mới chạy tới:???
Cái loại mà thèm khát cơ ngực của NPC – Chị Nguyên chính là thánh mẫu?
Quách Dục nghĩ nếu Nguyên Tinh là thánh mẫu, hắn sẽ là thánh kiếm!
Quân thập tự rời đi, trước khi đi còn cẩn thận từng chút một mà mong mỏi Trần Thải Tinh ban phúc cho bọn họ, không có cách nào khuyên bảo và ngăn cản lòng tôn kính cuồng nhiệt kia. Trần Thải Tinh chẳng thể làm gì khác hơn là nhập vai nói: “Các vị kỵ sĩ dũng cảm trung trinh, lòng tôn kính của các người, Chúa đã biết, Chúa sẽ che chở cho các người.”
Lúc này, Trần Thải Tinh còn không hay không biết rằng, về sau dựa theo lời kỵ sĩ miệng truyền miệng diễn tả lại, có họa sĩ đã vẽ ra cảnh tượng ngày hôm nay.
Một người phụ nữ mang thai bị xiềng xích lạnh lẽo trói vào trên thánh giá hắc ám, bên trái có kỵ sĩ cầm thương chỉa vào cô, bên phải có kỵ sĩ cầm đinh chỉa vào cô, trên mặt cô tỏa ra luồng ánh sáng dịu dàng không giới hạn, cạnh chân còn có một đứa bé trai tóc xoăn đáng yêu.
Sáng lạn khắp vùng, từng hạt từng hạt kim quang di chuyển tạo thành hình một hài nhi trong bụng cô.
Bức tranh ấy có tên là (Thánh Mẫu giáng xuống), treo bên trong nhà thờ lớn của Florence, về sau chuyển vào viện bảo tàng, trở thành danh họa thế giới.
Đương nhiên cũng có tranh luận, tranh luận ở chỗ tại sao tóc của thánh mẫu có màu đen, khác hẳn so với Mẹ Maria, do đó để phân biệt, nó mới có tên là (Thánh Mẫu kim quang).
Mấy cái này Trần Thải Tinh không hay không biết, giờ cậu đang bận nghe Quách Dục luôn mồm luôn miệng bô lô ba la.
“… Cô không thể tưởng tượng được trái tim kia cứng cỡ nào đâu, xẻng xúc trúng nó còn bị móp mà, nhưng khi ấy không còn dư thời giờ nữa, lão Trình lấy thánh kiếm bên trong gậy ra, khi đó gió thét gào, vô cùng thảm thiết …”
“Bớt ước lệ tượng trưng đi, nói thẳng ý chính.” Trần Thải Tinh lạnh mặt đập bàn.
Quách Dục:… Ước lệ tượng trưng vị Thánh Mẫu nhà cô thì được, tới thánh kiếm của tôi lại không cho, phân biệt đối xử vừa phải thôi chứ.
Không được ưng cái bụng cho lắm, Quách Dục chẳng thể làm gì khác hơn mà lượt bỏ 1800 từ miêu tả, nói thẳng: “Lão Trình cắm thánh kiếm xuống, trái tim nghe phụp một tiếng, máu đen bắn tung toé, hết.”
Trần Thải Tinh trừng Quách Dục.
“Cô kêu đừng có dài dòng, vậy đủ ngắn gọn chưa.” Quách Dục oan ức cõi lòng.
Trình Lập Phong tiếp lời: “Lá trên cây rụng xuống hết, tôi cảm thấy đã thành công, cùng Quách Dục đi tìm cô xem sao rồi.” Hắn trả lục lạc lại.
Trần Thải Tinh nhận lấy đưa cho Tiểu Cửu.
“Thế giới này coi như The End.”
Trình Lập Phong liếc nhìn Nguyên Tinh một cái, gật đầu, nói: “Chờ NPC thông báo.”
Trần Thải Tinh không có để ý ánh mắt Trình Lập Phong nhìn mình, cậu chống cằm suy nghĩ, Oke la, cậu đang chống càm tơ tưởng tới vị NPC đẹp trai cơ ngực cứng cỏi kia, ai ngờ bị Tiểu Cửu đánh gãy, kéo tay cậu bắt đi tìm con mèo chơi.
Rừng cây phía sau KTX vốn sum xuê cành lá giờ đã thành một mảnh trơ trọi.
Chúng rụng đầy đất, trộn lẫn với bùn đất tanh hôi. Trần Thải Tinh theo chân Tiểu Cửu đứng ở bìa rừng, có thể trông thấy xương cốt dưới tàng cây giờ đã lộ ra, là người chơi.
“Phải đốt nữa rồi.” Trần Thải Tinh ca thán.
Bên trong có một con mèo đen nhảy ra, không còn ảnh hưởng của Barbara, đôi mắt xanh chẳng còn cảm giác quái dị, giờ thật sự trở thành một con mèo già bình thường.
Nó ngồi xổm bên chân Nguyên Cửu Vạn, quấn quýt cà cà.
Nguyên Cửu Vạn vuốt ve đầu nó, đưa tay đeo lục lạc lên. Trần Thải Tinh không nuôi thú cưng bao giờ, tuy nhiên có nhìn qua trên weibo, mèo không thể đeo lục lạc, sẽ bị cái gì đó?
Cậu đang định bảo, Tiểu Cửu đã mất hứng đứng dậy, đung đưa lục lạc trên tay, nói: “Chị ơi chẳng còn tiếng nữa.”
“Vốn không kêu.” Trần Thải Tinh nhớ rằng ban đầu lục lạc kia bị hỏng rồi, mỗi lần vang lên đều là do Barbara, giờ Barbara đã chết, lục lạc cũng trở về làm một cái lục lạc bình thường.”Vậy em đeo cho mèo đi, nhớ cột lỏng một chút.”
Nguyên Cửu Vạn ngoan ngoãn gật đầu, vừa cột lục lạc vừa hỏi: “Chị đang nghĩ gì mà lục lạc không kêu cũng chẳng hay.”
Đương nhiên là tính toán từ biệt NPC đẹp trai …
“Không có gì.” Trần Thải Tinh mặt đầy tiếc nuối mà mồm lại bảo không sao.
Nguyên Cửu Vạn thấy được, biểu cảm khó nói, cúi đầu vuốt ve đầu nhỏ của mèo. Con mèo mun kêu meow meow, rất thích, Nguyên Cửu Vạn vỗ vỗ nó nói: “Bé ngoan đi chơi đi.”
Con mèo mun ngồi dậy, quay đầu lại liếc nhìn Nguyên Cửu Vạn một cái cuối, mềm mại nhảy phốc lên cành cây khô, rất nhanh liền biến mất trong rừng.
Trần Thải Tinh nhìn theo nó, “Cảm giác như nhanh nhạy hơn so với lúc lại đây?”
Nguyên Cửu Vạn mặt tròn ngơ ngác chẳng hiểu, Trần Thải Tinh lắc đầu nói: “Chắc chị nhìn lộn thôi. Đúng rồi, tìm lửa, đốt nơi này.” Nói xong, hí ha hí hửng đi tìm bác sĩ xin một cây đuốc. Nguyên Cửu Vạn lon ton theo phía sau, nhìn Tinh tích cực tìm bác sĩ khác, hỏi thăm xem trong Bệnh viện có anh chàng nào cao một mét chin trông rất là đẹp trai hay không, làm việc vặt này nọ cũng không bỏ sót.
“Không có, thưa quý cô.”
“Tất cả mọi người đều ở đây rồi.”
“Không có ai như ngài tả.”
Trần Thải Tinh ôm bầu hứng thú đi, ôm mặt thất vọng về. Nguyên Cửu Vạn ngóng ngóng theo đàng sau, khẽ hừ một cái, Trần Thải Tinh không nghe, mãi chẳng tìm được người, giận dữ biến thân thành tội phạm, một đuốc hỏa thiêu rừng cây.
Đến chạng vạng, quân thập tự lại tới.
Đem vụ việc Alexander bị mụ phù thủy Barbara, còn có vụ việc ác ma sử dụng Bệnh viện này làm nơi thí nghiệm, công bố ra toàn dân.
“Ngày mai tôi sẽ đưa ngài và các bạn của ngài quay trở về.” Tướng quân sùng kính thưa gửi tới Trần Thải Tinh.
Ngày mai Thế giới game này kết thúc.
Lúc dùng bữa, ánh mắt các người chơi nhìn Trần Thải Tinh chẳng khác nào xem thần tiên, bầu không khí yên ắng kỳ lạ, đám nữ đã từng xa lánh cô lập người ta giờ lại cẩn thận từng chút một mà rót nước bưng trà cho Trần Thải Tinh.
Trần Thải Tinh:…
“Chị Nguyên Tinh, có thể kết bạn không? Về sau chúng ta cùng nhau vượt ải, đương nhiên đạo cụ bọn em mua.” Có người chơi đề nghị.
Trần Thải Tinh vén tóc mai, mặt đẹp khẽ cười, nhưng lời lại rất hung hăng.
“Người muốn cùng đội với tôi xếp hàng dài từ Thế giới này qua thế giới khác, tôi chưa bao giờ thiếu thốn, không party.”
Nguyên Cửu Vạn nhân lúc đứng ra tỏ rõ sự tồn tại của bản thân, “Tôi chính là đồng đội của chị ấy.”
“Học sinh tiểu học ai mà tính …” người chơi bị Trần Thải Tinh liếc bén ngót, lập tức ngậm miệng.
Cũng có người tò mò hỏi Nguyên Tinh chuyện hồi sáng, cô có biết em bé trong bụng cô vàng chói lọi luôn, có nữ còn lo lắng không biết kim quang với Barbara có làm ảnh hưởng tới sự phát triển của đứa trẻ không nữa.
Trần Thải Tinh:???
“Đứa trẻ?” Bụng bia của cậu đào đâu ra mà có bánh bao? Lại còn là nhân kim sa.
“Đúng vậy đúng vậy, đứa nhỏ co ro rất đáng yêu, vàng rực rỡ.” Có người nhanh mồm nịnh bợ.
Mà lại khéo quá hóa hư. Trần Thải Tinh tối sầm mặt, tin cái đít ấy, đùa giỡn gì mà hài nhi vàng rực rỡ, khô khan đáp: “Không có chuyện gì, để nó bị ảnh hưởng đi.”
Các tuyển thủ đang ra sức nịnh bợ:???
Mọi người mặt mờ mịt, lần đầu tiên gặp được một người mẹ ác tới vậy.
Quách Dục dồn hết công lực nháy mắt ra dấu, mấy người này rảnh dữ thần, xem ra chuyện chị Nguyên nói là thật, chồng cổ bắt cá nhiều tay, còn cái vụ một kéo cắt cụt cái nọ nọ kia, giờ tự dưng hắn hơi tin tin.
Chị Nguyên trâu bò.
Quách Dục vỗ vỗ vai lão Trình, thôi người anh em, phóng hạ đồ đao. Trình Lập Phong đen mặt tát một cái vào tay Quách Dục đang khoác trên vai mình, lực rất lớn, Quách Dục ăn đau kêu la ôi ối, mọi người đổ đồn mắt nhìn sang.
Nịnh bợ hết được, đành tự ai dùng bữa người nấy.
Tối này, Quách Dục không ngủ được muốn chuyện trò thâu đêm, tay nhỏ của Nguyên Cửu Vạn bưng lấy hai tai lủi vào trong ngực Trần Thải Tinh đang ngơ ngác kia, tỏ vẻ trừ ngủ cùng nhóc ra thì chẳng được làm gì khác, Trần Thải Tinh đang phiền, lại gặp Quách Dục bắn sung liên thanh, kéo chăn lên, lạnh căm căm nói: “Ngủ, nói nhiều thêm một câu, đàng dưới anh sẽ bái bai ngay.”
Chị Nguyên cái gì cũng tốt chỉ có bụng dạ lạnh lùng cộng thêm tay ác chút, đêm cuối chia tay rồi mà không cho người ta lẻm bẻm tâm sự gì hết, muốn đau đớn biệt ly cũng hết hứng.
Haiz.
Cả đêm không dám nói chuyện.
Sáng hôm sau, chẳng cần ai gọi các người chơi cũng tự giác dậy sớm tập họp trong sân, chờ Trần Thải Tinh ra cửa. Đoàn kỵ sĩ hộ tống, ngay trước cửa Bệnh viện hẻo lánh hoang vu là một chiếc xe ngựa mạ vàng xa hoa.
Rớt vào Châu Âu thời Trung Cổ lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên bọn họ được nhận sự đãi ngộ của quý tộc.
Trần Thải Tinh ôm Tiểu Cửu lên xe, cảm thán: “Chẳng biết Thế giới sau sẽ ra sao, tuyệt đối không được nghèo rớt mồng tơi như vầy.” Ăn bánh mì rồi bánh quy riết muốn ói.
“Vậy cô phải điều chỉnh tâm lý bản thân thôi, tôi đoán Thế giới sau cũng y chang vầy.” Quách Dục tiếp tục, “Tôi và lão Trình trãi qua sáu Thế giới, cái đầu là thôn nhỏ, cái sau là nghĩa địa, cái kế là …”
Bẹp bẹp bẹp khai ra năm cái trước.
Ăn sung mặc sướng chỉ có một, phần lớn ăn gió nằm sương y hệt như Thế giới bác sĩ mỏ chim, có cái còn tệ hơn, là Thế giới nghĩa địa kia, cả một bãi tha ma hoang vắng, trời vừa tối là chạy tuột quần, chỉ có quỷ với quỷ.
“… Bởi vậy phải kè kè theo balo thực phẩm, cả dược phẩm nữa, nước uống rồi thức ăn rồi quấn áo, cái gì mang được mang hết.” Quách Dục tổng kết xong, rung đùi đắc ý than: “Thế giới lần này khó dữ, thiệt thòi ghê.”
Trần Thải Tinh còn chưa kịp hỏi, cảm giác mịt mờ lại tới, mắt tối đi.
Game Thần Quái
Thế giới: Bác sĩ mỏ chim.
Tổng kết cá nhân của Trần Thải Tinh.
Cấp A: Thưởng 50 đồng vàng (có thể đổi tiền mặt), nhặt được 1 đạo cụ.
Giúp người chơi tử vong trong game: Hoàn thành
Gây nên cái chết của mụ phù thủy Barbara: Gián tiếp
Tìm kiếm manh mối có giá trị cao: Hoàn thành
Tiêu diệt quái vật Alexander: Gián tiếp
Lòng từ bi giải thoát cho những oan hồn tử vong vì thí nghiệm: Gián tiếp
Tuy rằng không phải Trần Thải Tinh tự tay giết Barbara, nhưng trong quá trình xuyên suốt Game, Trần Thải Tinh cống hiến nhiều nhất, ví dụ như thăm dò phát hiện quái vật, tìm tới manh mối về Barbara, phát hiện bí mật của quái vật …
“Game này tổng kết coi như cũng có lòng người.” Trần Thải Tinh càng tò mò hơn về bản nguyên của nó.
Nhặt được 1 đạo cụ: 【 Lục lạc mèo: Sử dụng nó có thể nhập hồn vào trong một con mèo gần đó, trải nghiệm cảm giác làm thú cưng, meow ~ (Ghi chú: Một ngày chỉ có thể sử dụng một lần) 】
Đây chính là kỹ năng mỗi đêm nhập hồn vào mèo của Barbara. Trần Thải Tinh mới từ trong Thế giới bác sĩ mỏ chim chạy ra, giờ có hơi sờ sợ Barbara, tạm thời không có ý định sờ tới đạo cụ ấy, làm người tốt gần chết, mèo cái gì mà mèo!
Tổng kết xong xuôi, cảm giác không rọng lực ập tới.
Mở mắt lần nữa, Trần Thải Tinh vẫn đang ở nhà, Tiểu Cửu ngồi trên hế đôn ngó cậu. Trần Thải Tinh tỉnh táo lại, bản thân đang đứng ở huyền quan, lúc trước khi đi vào cậu đang mặc áo khoác với xỏ giầy, sau khi đi ra giầy bùn đất tùm lum, áo khoác mới mua bị vuốt chim xé rách, váy lại bẩn thỉu không thôi.
Cậu liếc sang Tiểu Cửu, nhóc con vẫn sạch sẽ chỉnh tề, chỉ là có chút bụi bặm.
Trong lòng có cảm giác sống sót sau tai nạn, Trần Thải Tinh vỗ đầu em trai, sảng khoái nói: “Đi, anh dắt em đi tắm.”
Nguyên Cửu Vạn vốn rất thẹn thùng nay gật đầu cái rụp.
Tự mình đổi dép trong nhà, cộp cộp theo sau Trần Thải Tinh, hai người tiến vào buồng tắm.
Trong phòng tắm vang lên tiếng mộ lớn một nhỏ tán gẫu, tắm táp xong xuôi, Trần Thải Tinh dùng khan lớn trùm Tiểu Cửu lại, nói: “May trong kia là mùa đông, không là hôi rình.”
“Anh hổng có hôi, anh thơm phức.” Mặt nhỏ của Nguyên Cửu Vạn dựa vào vai Trần Thải Tinh trên.
Trần Thải Tinh cười vò tóc xoăn nhỏ, nhìn mặt nhóc trắng trẻo hồng hào, ba cái chuyện quỷ quái trong game cũng bị rửa đi mất.
Lần này cậu khôi phục rất nhanh, tựa như chả bị ảnh hưởng, cuộc sống ra sao thì vẫn là vậy.
Thời tiết càng lúc càng lạnh, vài ngày nữa là Tết Nguyên Đán, Đại học trong thành phố X bắt đầu cho nghỉ đông, nhà Trần Thải Tinh lại gần trung tâm, cho nên dạo này siêu thị vắng ngắt.
“Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn, anh đãi em bữa tiệc lớn.” Mấy ngày trước Trần Thải Tinh nhận một đơn hàng, hôm qua mới vừa xong xuôi bản thảo gửi đi. Cậu nhẹ xoay người, vò tóc xoăn nhỏ, “Ru rú trong nhà riết tóc càng lúc càng xoăn nè.”
Nguyên Cửu Vạn cười khanh khách, “Hổng dám đâu, anh nói bậy.”
Đứa nhỏ hoạt bát sáng sủa hơn trước rất nhiều.
Mặc dù không không thể như người bình thường đi làm lãnh lương, mà Trần Thải Tinh quyết định vẫn cố gắng trụ lại Thế giới hiện thực, cậu hơi suy tư: “Tiểu Cửu có muốn đi học không?”
Nguyên Cửu Vạn tức khắc đơ người.
“Đi học?”
“Đúng vậy, tiểu học á.” Trần Thải Tinh xem nhóc con không có vẻ gì vui, nghĩ lại hay là thôi, lỡ đâu đang đi học Game nó bắt người, xảy ra sự cố thì thảm. Đành an ủi: “Để anh tính thêm, tạm thời không đi học, tính sau nhé”.
Nguyên Cửu Vạn tức khắc vui vẻ.
Bọn họ khoác áo ra ngoài ăn cơm, ăn được một nửa, cảnh sát Trương gọi điện thoại tới.
Trần Thải Tinh liếc nhìn Tiểu Cửu, không có bắt mắt, trước tiên nói: “Anh ra ngoài nghe điện thoại một chút, Tiểu Cửu ngồi ngoan ở đây nha.” Cậu đứng dậy bước ra ngoài, đầu bên kia là giọng cảnh sát Trương vọng lại: “Tin tức tốt, ngài Trần, người nhà của Tiểu Cửu liên hệ với tôi…”
Sau đó nói gì Trần Thải Tinh nghe không rõ, đầu cậu chỉ toàn oong oong oong.
Nguyên Cửu Vạn ngồi trên ghế nhìn điện thoại trong tay Trần Thải Tinh, nhíu chặt mày.
Người nhà của mình?
Tác giả có lời muốn nói:
Người chơi nữ: Wow, em bé thật đáng yêu, vàng rực rỡ.
Trần Thải Tinh:??? Có tin tôi tóc váy lên cho cô xem không!