Ở Trường Là Mọt Sách Ở Nhà Là Xã Hội Đen

Chương 46: Tha thứ hay hận thù?



Một lần vặn khóa, bánh răng sẽ cử động một nấc trong quá trình chuyển phòng, cứ nhích từng chút một như thế sẽ mở ra được phòng họp. (T)

Nhưng đó là với Ngự Phong, anh phải nghe cái thanh âm khi vào khớp của bánh răng. Còn Khắc Kỷ đơn giản hơn, cậu chỉ mất vài giây để mở khóa, cái này gọi là quen tay! Chỉ thế thôi, quan trọng ở cái đẳng cấp!

Cả hai bước vào, đôi mắt có thể thấy rõ bóng dáng đối phương.

Vừa bước qua cảm biến, cửa lập tức đóng lại, chỉ cần chậm chân một khắc có thể ngay lập tức bị băm nát thành mớ thịt sống.Căn phòng được bao quanh bởi những tấm gỗ quý sang trọng. Nhẹ mắt với chiếc đèn trần sắc vàng được thiết kế tinh xảo, hòa quyện với màu gỗ tuyệt đẹp. Giữa phòng, một chiếc bàn chữ nhật được làm từ đá sáng bóng đứng giữa bốn chiếc ghế lót đệm nhẹ nhàng.

Đối diện đó có một chiếc ti vi áp tường, xung quanh phòng treo đầy những thứ vũ khí từ hạng bé đến hạng khủng, trong góc tường là một kệ sách lớn.

Hai người đến trước kệ sách, với tay lấy một quyển sách nhạt nhòa. Chiếc kệ lớn bị lấp đầy những sách bị tách ra làm đôi, mở ra một lối đi đến thang máy.

Thì ra trong căn biệt thự này cũng có thứ đó, chẳng qua nó không dành cho mục đích đi lại mà dành cho những thứ cần giấu kín.

Thang máy đã phủ bụi từ lâu dần hoạt động lại bình thường, nhanh chóng hạ xuống một tầng bí mật.

- Sao thang máy cũ vậy anh? - Khắc Kỷ lắng tai nghe cái tiếng cọt kẹt của khối hộp hiện đại mà hỏi.

- Từ khi mẹ tôi mất thì cha đã không sử dụng nó nữa... - anh sợ cậu lo, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng ép.

- Mẹ anh? Vậy mà em tưởng...

Hai bàn tay Khắc Kỷ nằm lại ở đằng sau lưng, cậu bất giác nhớ về bố mẹ. Lòng hận thù của cậu... dường như bị thổi bay rồi, ông trùm quá tốt... nhưng mà... cậu cũng không biết bản thân đang nghĩ gì nữa, thật tồi tệ!

- Em tưởng gì cơ?

- À, không...Đầu Khắc Kỷ hiện giờ như mớ bòng bong. Bên trong tâm trí, thiên thần nhỏ đáng yêu và ác quỷ tinh nghịch hiện ra.

"Lòng hận thù sẽ giết chết cậu, cậu phải học cách thứ tha, đó mới là một người mạnh mẽ thật sự! Thù hận nó như một quả bom nổ chậm, đến khi nó không thể kiềm hãm được mà phát nổ sẽ gây hại cho người khác lẫn người cậu yêu thương!"

"Đừng nghe lời nó! Mày không thấy sao? Hắn, chính hắn đã giết chết bố mẹ mày! Hắn tốt với mày nhiều khi cũng chỉ là ngoài mặt thôi, biết đâu hắn đang ủ mưu để sau này giết chết mày, nhẫn tâm như cái cách giết chết bố mẹ mày đêm hôm đó!"

"Cậu hận thù thì chỉ làm khổ bản thân thôi! Ông trùm chưa chắc đã là người xấu, biết đâu ông ấy có nỗi khổ riêng thì sao? Nếu cậu giết nhầm không phải cậu lại lần nữa mất đi người bố sao? Người đau nhất là ai? Là cậu đấy Vương Khắc Kỷ à!"

Khắc Kỷ bịt tai, cố gắng xóa đi những suy nghĩ trong tâm trí. Song tiếng nói đó vẫn không ngừng oang oang trong đầu cậu, inh ta, nhức óc.

"Diệt cỏ phải diệt tận góc, trong thế giới này, mày không giết hắn thì là hắn giết mày!"

- Khắc Kỷ! Khắc Kỷ! Em sao vậy?



- Em... em không sao! Chỉ là hơi choáng một chút thôi! - cậu chống tay vào thành thang máy cố gắng đỡ bản thân dậy.

Anh mân mê làn tóc cậu, đau lòng ôm người con trai ấy vào lòng.

- Cảm ơn anh! Có anh bên mình thật tốt!Khắc Kỷ đứng dậy, kéo tay anh bước ra khỏi cái khối ngột ngạt.

Trước mắt họ, một phòng gym hiện ra với đủ thứ thiết bị và vũ khí.

Bây giờ chỉ có luyện tập, luyện tập và luyện tập thôi, mọi thứ khác tạm thời bỏ qua.

Mồ hôi nhễ nhại thấm ướt áo hai người, trên khắp cánh tay xuất hiện những vết dao cứa qua. Cả hai cùng lúc cởi áo, đôi mắt nhìn đối phương chỉ có sự kiên định.

- Anh đã mệt chưa? Phù... phù...

- Phù... phù... Tôi vẫn còn sung sức lắm! Tiếp tục đi!

Trong căn phòng với hương bạc hà quen thuộc. Khắc Kỷ ngồi trên đùi Ngự Phong, mặt đối mặt với anh. Bàn tay mềm mại như cánh bướm cầm chiếc khăn trắng tinh mà lau mồ hôi cho anh.

- Anh có đau không?

- Em không đau, tôi cũng không!

- Em lấy nước muối khử trùng vết thương nha. Anh đừng có hét toáng lên đấy, em không dỗ được đâu!

Ngự Phong bĩu môi:

- Em làm tôi như trẻ con ấy!- Chuẩn bị nha!

- Um.

Cậu với lấy lọ nước muối sinh lý trên bàn, từ từ đổ chất lỏng lên cánh tay anh.

- Oái! Em nhẹ tay thôi! - anh cắn chặt răng, mắt nhắm nghiền, mặt nhăn như đít khỉ.

-

- Nãy ai vừa bảo không la?

- Tôi đang rát lắm đấy, em đừng đùa nữa được không?

- Đéo!



- Em...

Sự bất ngờ cắt ngang lời nói của Ngự Phong. Mái tóc mượt của anh bị một vật êm ái chạm nhẹ vào.

- Úm ba la, cơn đau biến mất! - cậu trao cho anh một nụ hôn ngọt ngào lên mái tóc.

- Phụt! Hahaha! Em làm trò gì vậy?

-

- Sao? Mẹ em thường làm như thế khi em khóc!

- Mẹ tôi cũng làm như thế!

Không hiểu vì sao cả hai cùng cười lớn rồi bật khóc như những đứa trẻ. Hai người nương tựa vào nhau, ủ ấm trái tim đã từ lâu không còn nguội lạnh.

Cậu băng bó lại vết thương cho anh. Anh sát trùng vết thương cho cậu rồi

cũng quấn băng lại gọn gàng. Hai người cứ thế mà lên giường, ôm ấp nhau cho qua đêm dài.

Nhưng đêm dài thì lắm mộng.

- Cha à, hãy cho con qua châu Âu, để con học ở một trường giáo dưỡng, con sẽ trở nên mạnh mẽ rồi trở về gánh vác cả băng Angel of Death này!

Đó là một lời tuyên bố hùng hồn của một đứa trẻ mười hai tuổi. Thằng nhóc trông có vẻ ốm yếu lắm!

- Con còn nhỏ, con không hiểu được đâu, chuyện người lớn cứ để cha giải quyết. Còn giờ thì đừng mơ mộng nữa, mau đi ngủ đi! - ông trùm mệt mỏi tựa lưng vào thành ghế, có lẽ lúc này ông đã say khướt rồi.

Đôi mắt ông mơ hồ không chút hi vọng. Khung cửa sổ tâm hồn bị tấm rèm đen che mờ chẳng thèm trông chờ lấy cái ánh sáng mặt trời của tương lai.

- Con không phải trẻ con! - thằng nhóc nhìn ông, đôi mắt kiên định ánh lên tia lửa đỏ rực, cháy đến mức chẳng thể dập tắt hay lụi tàn...

Hôm ba mươi Tết, lũ trẻ con những khu xóm lân cận đã không thể kiềm lòng được mà chạy ra chạy vào, ngó Đông ngó Tây. Chúng mất kiên nhẫn, chỉ mong được nhanh chóng ăn giao thừa rồi mặc đồ mới, nhận lì xì.

Chúng như thèm khát cái thứ bánh được gói trong những chiếc lá chuối xanh mơn mởn, thèm những chiếc kẹo ngọt đến dính răng. Chẳng sao cả, chỉ cần được ăn trong ngày đầu năm mới là chúng vui rồi! Niềm hạnh phúc chỉ đơn giản thế thôi! Ước gì cũng có thể suy nghĩ như lũ trẻ con ấy!

Khắc Kỷ và Ngự Phong đâu có thời gian nghĩ về chuyện đó? Giờ trong đầu họ chỉ có duy nhất một suy nghĩ: "Làm sao để hoàn thành giao dịch? Làm sao để sống sót trở về? Và làm sao để thân phận không bị bại lộ!"

Khắc Kỷ bước vào phòng ăn thì suýt té nhào.