Ở Trường Là Mọt Sách Ở Nhà Là Xã Hội Đen

Chương 70: Đồ cầm thú khốn kiếp! (H nhẹ)



Ngự Phong như một con hổ đói lao đến về lấy miếng mổi bé nhỏ đang ngồi trên chiếc ghế gaming đen.

Khắc Kỷ vẫn còn đang quằn quại với đống đạn dược thì cả cơ thể mất thăng bằng, vô lực ngã đập đầu xuống đất.

Thân thể dần trở nên nặng nề, cảm giác như bị một vật nặng hàng chục cân đè lên. Đầu óc còn mơ hồ, chưa kịp mở mồm chửi câu nào thì đôi môi đã bị khóa chặt.

- Um...

Anh chồm đến, đưa con rắn lục mơn trớn vị ngọt đầu môi, tê tê đầu lưỡi. Mãi chưa thấy đối phương chủ động hé mở cánh cửa lịm mật, con sói lớn càng hung hăng, cắn phập vào cánh môi dưới đã bị bản thân làm cho ướt đẫm.

Chưa kịp định thần, cái rát trên vành môi kèm thêm cái vị máu tươi tanh nồng khiêu gợi lại kéo cậu rơi vào cơn mê lạc. Đau... mà sướng quá! 4

Hương sắc của thứ huyết ánh lên nét thẫm đó tô điểm cho đôi môi căng mọng ấy thêm phần gợi cảm.

Hàm răng sắc nhọn khẽ hé mở. Dây thanh quản rung lên bồi hồi, bật lên tiếng rên nghẹn trong cuống họng. Thật cuốn hút! Cậu co rúm lại, bàn chân đã không thể nhịn được mà chụm lại ma sát vào nhau.

Không để thanh âm đó duy trì được lâu, khi cái mộng xuân ấy vừa miễn cưỡng chào đón, Ngự Phong đưa đầu lưỡi ẩm ướt xâm nhập sâu vào bên trong. Đứa trẻ kia chẳng được cho cơ hội nhấm nháp chút không khí, anh đã quyện lưỡi mình với thứ ướt át bên trong miệng. 4*

Hương vị ngọt ngào man trá thẩm thấu vào những gai vị giác, kích thích đến chết người. Anh dùng thứ đỏ hồng ấm áp kia mon men khắp trong khoang miệng, tận hưởng thứ nước bọt ngon đến mức tưởng chừng là một loại thánh thủy hão huyền.

Khắc Kỷ không tài nào chịu nổi cái sức hôn đầy mị hoặc và mạnh mẽ kia, cả cơ thể dần nóng bừng tạo cảnh sắc xuân quyến rũ. Thân thể dần mềm nhũn ra, so với lần đầu thì giờ anh lại càng mạnh bạo hơn rồi.

Cậu buông thõng hai tay, cảm nhận sự cọ xát kịch liệt giữa hai cơ thể, không khí nóng bức ít ỏi còn sót trong khoang miệng cũng đã bị con sói già rút cạn rồi.

"Khó... khó thở quá!"

Như vậy đã chẳng là gì, anh còn đè cái cơ thể vạm vỡ kia lên ngực cậu, áp bức đến mức muốn chảy cả nước mắt.



Khắc Kỷ toát mồ hôi lạnh, nhíu mày, đôi mắt nhắm nghiền, dần chìm vào cơn mê đầy ái muội. Đôi bàn tay mềm siết chặt, cố bấu víu vào một thứ vô hình hòng bảo bệ bản thân.

Anh tựa một võ sĩ thật thụ, liên tục đá thứ vũ khí của mình sâu vào bên trong, khám phá đủ mọi ngóc ngách trong cái hang đá nhọn hoắt. (2

- Um...

Cậu muốn cất lời như vô vọng, lưỡi của cả hai đã hòa quyên lại làm một mà quấn quýt, ôm ắp nhau. Bản thân đã chẳng còn chút sức lực nào mà chống trả, đành mặc cho con thú dữ kia lộng hành.

"Khó chịu quá..." Cậu nhăn mặt, hơi thở ngày một dồn dập hơn, khí trong phổi hao phí nãy giờ đã gần chạm đáy.

Kẻ điên cuồng huyết hiện giờ trông thật thảm hại, chỉ có thể rên lên từng tiếng đứt quãng rồi run rẩy sợ hãi. Ý thức dần mờ nhạt... niềm khoái lạc bao lấy cả thân thể mệt nhoài...

Anh cuối cùng cũng chịu buông cái ham muốn của bản thân xuống, tách môi mình ra khỏi đối phương, kéo theo sợi tơ bạc mỏng manh tựa mộng sương tàn.

Bộ dạng này của em... trông thật gợi tình... Phù... phù... - em bé mệt mỏi nằm bất động trên mặt đất, giọt nước mắt cũng đã thành hình trên gò má đỏ nóng bừng. Lồng ngực phập phồng đang rực cháy lên, bỏng rát trong ngọn lửa mãnh liệt. Kỷ Kỷ thở hổn hển, hàng mi ướt mềm khẽ xao động, đôi đồng tử mờ đục phiêu diêu với ánh mặt trời nhạt nhòa sau rèm cửa phía xa kia. Nước bọt trong miệng không tự chủ mà tuôn xuống cằm, cuốn hút khiến anh mê mẩn. Tất cả sinh lực của cậu đều bị rút cạn rồi.

Tên Whirlwind chống cái thân hình lực lưỡng ấy lên, liếm láp giọt nước ngọt ngào trên khóe môi của người con trai ấy một cách si mê, điên cuồng. Chưa dừng lại ở đó, anh trườn xuống phía dưới, lăm le cái yết hầu đẫm mồ hôi.

- Anh... phù... phù... lưu...

Không để cậu nói hết câu, tên thiếu gia họ Tần đã nhanh chóng lấy tay bịt miệng cậu.

- Tôi không phải lưu manh, tôi là một con thú hoang sổ lồng! Là dã, là cầm thú! - anh phà cái hơi ấm vào tai Khắc Kỷ mà thì thầm.

Hơi ấm nhè nhẹ chui vào tai, kì lạ lại khiến người đang bị ép trên sàn ki lạnh gáy.



Ngự Phong nói rồi mò đến hõm cổ trắng nõn nà, anh vuốt ve rồi dứt khoát cắn vào vùng da nhạy cảm, ướt những mổ hôi nồng.

- Um... anh... cắn mạnh lên... - cậu nuốt nước bọt đang tuôn trào, hai cằng chân chắc cọ cọ vào nhau, nóng xé da thịt. Tất cả đều làm Kỷ Kỷ thấy như được hưởng thụ cái khí huyết trào dâng, cái hưng phấn tột cùng khi đau khổ, quằn quại.

Anh vẫn bực, bực cái sở thích quái đảng này của người anh thương, anh muốn bảo vệ. Giờ muốn chiều cũng không được mà làm tổn thương cái trái tim bé bỏng kia cũng không xong. Nếu đã không làm thì thôi chứ đã làm thì chắc chắn Khắc Kỷ sẽ bắt anh làm cho đến khi đau chết mới chịu ngừng. Đúng là kẻ điên!

Anh có chút chần chừ mà nhả ra nhưng cái giọng nói yếu ớt như đang cầu xin kia lại khiến Ngự Phong mềm lòng.

- Em khó chịu... nóng... - tay cậu chới với, bắt lấy những khoảng không vô hình.

"Đáng ghét!" Anh đau đớn, xót xa, cuối cùng lại ghé sát đến, hàm răng trắng đều áp sát, cạp sâu vào.

- Um...

Em bé chỉ nhăn mặt rồi rên một tiếng rất khẽ, giây sau lại lạc trôi trong không gian riêng tư trong khoảng không vũ trụ bên trong đầu.

Dòng máu tanh tưởi tuồn vào miệng anh, đầu óc lâng lâng lại suy tư "Như vậy... liệu có tốt cho em ấy? Không được! Phải quyết tâm chỉnh đốn lại em! Điều này xảy ra là do em không muốn bị tổn thương về tinh thần chứ gì, tôi sẽ làm tâm hồn em chẳng còn lại vết thương, dù có bị đánh mạnh thì thứ lành cũng chẳng rách được!"

Ngự Phong lùi ra xa, đầu lưỡi mềm liếm quanh phần cổ với vết răng đậm màu.

- Meo ~ - Hắc Bạch tiến đến gần, thè lưỡi chà chà lên bàn tay Ngự Phong.

Anh chống bản thân lên, mệt mỏi nằm phịch xuống cạnh Khắc Kỷ vẫn còn mơ màng trong thế giới của riêng. Qua ánh mắt đượm ý buồn, Tiểu Phong đưa tay, nhẹ nhàng vuốt mái tóc ướt rũ rượi. "Đẹp quá! Trông hệt như một thiên thần! Tiếc là..."

Chàng trai thở dài, mi mắt chầm chậm khép, hòa cùng hơi lạnh buốt giá và bầu không khí nực người.

Khốn... phù... khốn kiếp! - Khắc Kỷ dần lấy lại tỉnh táo, cơ thể vẫn chưa sẵn sàng để nhúc nhích, chỉ có thể thở hồng hộc mà buông một câu chửi về phía đối phương - Mày... phù... mày là đồ... phù... không biết giữ lời... chó! Tôi có là chó cũng chẳng nuốt lời, em xem, hôm nay chẳng phải là mùa đông sao?