Ở Trường Là Mọt Sách Ở Nhà Là Xã Hội Đen

Chương 73: Bùng lên ngọn lửa



/bùm/ Nó nổ tan tành giữa một phần sân rộng. Khu vực năm trăm mét quanh đó trơ trọi, chăng còn gì ngoài đất và gạch vụn văng tứ tung. Chiếc áo đã trường tồn theo tháng năm bắt lửa, bốc cháy, khói mịt mù bay nghi ngút hòa trộn cùng không khí hầm hầm của cái hạ nóng nực.

Sóng xung kích khủng khiếp của nó đẩy bay Khắc Kỷ văng xa chục mét, hộc máu. Trầy xước cũng không nhỏ.

- Hộc... hộc...

Khói bụi phân tán trong không gian xâm nhập vào phổi, ho sặc sụa. Mắt cũng bị lớp bụi mịn che mờ, lấn cấn, khó

chiu.

Chiếc áo đồng phục trắng bị cát bụi vùi dập cho một màu xám bẩn thỉu ma sát với mặt sân, rách tả tơi.

Khi khói tản bớt, hình ảnh chiếc áo hoodie đen "huyền thoại" dần tan trong ngọn lửa bập bùng tựa tên tử thần, mềm mại uyển chuyển trong ngọn gió cuốn theo bụi bặm.

Cậu lặng người đi ngay khoảnh khắc mắt lia đến cảnh tượng đó. Đôi mắt cậu ánh lên ngọn lửa mê hoặc, ánh cam đỏ nhảy nhót trong khung cửa sổ chứa đựng vẻ ngậm ngùi, tiếc thương.

"Tao cảm thấy bản thân thật may mắn khi có một đồng đội như mày, cảm ơn mày nhiều lắm, Hắc Hắc!"

Những dòng suy nghĩ lướt qua nhẹ nhàng như cánh phượng rơi, một chút buồn đau, một chút tiếc nuối... Không!

Là rất đau, rất tiếc...

"Mày đã đồng hành cùng tao từ lúc tao chân ướt chân ráo bước vào thế giới ngầm. Nhớ lần đầu tiên tao gặp mày... tao đã có chút phiền lo, suy tư song, giờ tao mới biết... chính mày là người đã phủi bay hết những lo lắng, trăn trở đó..."

Khắc Kỷ cố mở mắt thật to, dẫu chúng có bị bụi làm cho đỏ kè. Phải như thế cậu mới nhìn rõ được cái ngọn lửa đang dần nuốt chửng người đồng đội ấy.

"Tôi xin lỗi..." Từ trong dư âm lách tách của đống vải sém màu, Vương Khắc Kỷ nghe được một giọng nói. Cái chất giọng lạ lắm, chưa từng nghe bao giờ nhưng lại quá đỗi thân quen. "Tôi đang mơ đúng không?"

"Tôi thật rất muốn cùng cậu trải qua những trận đòn, ủ cậu trong cái lạnh mùa đông, nung chết cậu trong cái nắng mùa hè... Xin lỗi... xin lỗi... tôi cũng muốn tiếp tục bảo vệ cho thân phận của cậu... Nhưng thật đáng tiếc..."



"Không đây không phải sự thật, một chiếc áo không thể có linh hồn... chỉ là tôi tự ảo tưởng thôi. Liệu chỉ là cơn mê hay là..."

"Chỉ riêng hôm nay thôi, hãy cho tôi được thấy cậu cháy hết mình!"

Lời nói mơ hồ ấy thôi thúc cậu phải đứng lên, phải chiến đấu thật sự. Hình ảnh người bạn cùng gắn kết bao nhiêu năm dần cháy thu vào tầm mắt chỉ khiến cậu chỉ còn một ý nghĩ. Đó là giết người.

"Nếu phải xin lỗi thì người phải nói ra lời ấy là tao mới đúng! Xin lỗi vì nhiều lần làm mày phải chịu trận cùng tao, xin lỗi vì làm mày bẩn, xin lỗi vì nhiều lúc quá bận đã quên giặt, xin lồi vì đã làm mày rách... và xin lỗi vì đã dùng mày để trùm đạn nỗ... tao làm mày cháy rồi! Tao cũng phải cháy! Cho dù có là vì tao điên, tao tâm thần, là tao tự ảo tưởng ra giọng nói của mày đi chăng nữa thì tao vẫn phải cháy hết mình trong hôm nay!"' (3)

- Kỷ! - Ngự Phong lao đến đỡ cậu, không kiềm được mà bật ra cách xưng hô họ vẫn luôn giấu kín - Em có sao không?

Vương Khắc Kỷ quẹt vội ngụm máu cậu vừa thổ ra bỏ vào mồm:

- Máu vẫn rất ngon! - rồi lồm cồm bò dậy.

Qua lớp áo đồng phục mỏng đẫm mồ hôi, thân thể tám múi 1m81 hiện lên với những vết sẹo vằn vện khắp người.

Anh nhìn lũ học sinh sợ hãi trốn trong góc hóng hớt, cười nhạt đầy thất vọng:

- Ha! Em ấy xả thân cứu tụi mày và giờ tụi mày biết rồi đấy! Em ấy nhanh hơn đạn, tám múi, ừ thì sẹo đầy người, ừ thì là xã hội đen, được chưa? Chúng tao là cái lũ bẩn thỉu, đáng khinh thế đấy! Tụi mày trơ mắt nhìn em ấy bị nội thương còn bản thân chỉ hèn nhát đứng trong xó mà nhìn! Tưởng mình cao thượng lắm chắc!

Bọn chúng chỉ im lặng, thậm chí còn chẳng dám đối mặt với ân nhân.

Khắc Kỷ ngó những kẻ ngơ ngác, tò mò, một ánh nhìn đầy mỉa mai, giễu cợt. Cậu muốn cười vào cái gọi là tình người, muốn cười vào xã hội "nhân văn" đầy những kẻ chỉ biết nghĩ cho bản thân mình.

- Tụi mày muốn thấy cơ thể này lắm đúng không? - cậu nhớ lại thời gian bản thân phải cầu xin lũ bắt nạt để giữ lại cái thân phận - Giờ tụi mày toại nguyện rồi đấy! Có vui không?

Trước sự chứng kiến của cả nghìn học sinh và các giáo viên, nhân viên nhà trường, cậu xé toạc cái áo vướng víu.

"Tao đã tự do!"



Một vết đâm ở bụng, một vết đâm ở bắp tay trái, lại thêm một vết sâu hoắm ở bắp chân phải, không thể không kể đến tấm lưng trần không lành lặn với đầy rẫy vết quất roi mờ ảo. Tất cả cấu tạo nên cái thân thể trắng nõn hoàn hảo ấy.

Bọn chúng chẳng thể làm gì ngoài trơ mắt nhìn rồi sợ hãi, kinh ngạc hay sao?

- Như mày muốn! Tao là Vương Khắc Kỷ, kẻ mà người trong thế giới ngầm thường gọi là kẻ sát nhân máu lạnh! Và kẻ nào biết được cái thân phận này... đều phải chết!

Cậu gầm lên như con sư tử dũng mãnh, thoắt cái đã biến mất trong tầm mắt của kẻ thù.

- Hắn... hắn biến mất rồi! - cả băng Nanh Bạc nháo nhào hoảng loạn.

Trong khói bụi mù mịt, hành tung của con thú dữ càng thêm phần khó lường. Vô thanh, chỉ duy cái tiếng xác ngã rạp xuống luân phiên là rõ ràng nhất.

- Cảnh... cảnh tượng này... giống như lời kể của tên đó!

Cả bọn run như cầy sấy, chỉ biết đứng đấy chờ tử thần đến cắt đứt sợi dây sinh mệnh.

Khắc Kỷ không giết chúng, cậu biết cảnh sát sắp sửa ập đến rồi. "Chỉ là vài kĩ thuật đánh ngất cơ bản cũng chẳng nhận ra, ngu ngốc!"

Ngự Phong cũng chẳng ngờ được sức công phá khủng khiếp khi cậu hoàn toàn được tự do, không bị mặt nạ trói buộc, gò bó lại lớn đến như vậy. Anh hoàn toàn không kịp ra tay, chỉ biết sững sờ nhìn theo bóng lưng của người con trai ấy.

Tiếng còi hú vang vọng, ánh đèn xanh đỏ rọi thẳng vào đôi mắt sâu thẳm, làm mọi thứ chói lóa. Khắc Kỷ dừng tay, xung quanh chỉ còn lại khung cảnh hoang tàn như một "bãi chiến trường". Cậu ngả người dựa vào bức tường ấm, tay thuần thục thứ ngôn ngữ kí hiệu mà đùa cợt:

(Phong Cẩu, nhớ bảo lãnh!]

Dẫu nói là đùa, nhưng giọng điệu ấy vẫn có phần nửa thật nửa giả. Khắc Kỷ đá mấy tên băng đảng nằm mê man thành một đống lộn xộn, hai tay chầm chậm giơ lên, ung dung tiến về phía đoàn xe công an đang đợi sẵn.

- Chào cán bộ!

Đôi mắt cậu vẫn sáng quắc và sắc lạnh, thoáng chút điềm tĩnh nhưng không kém phần nguy hiểm. Hàng mi dài khẽ động, tựa như làn gió nhẹ lướt qua, làm tăng thêm vẻ bí ẩn. Có một nét đẹp kỳ lạ tỏa ra từ hắn, nhưng bị che khuất bởi mái tóc bết dính và đôi kính cận dày cộp. Một vẻ đẹp vừa khó nắm bắt, vừa như chẳng thuộc về thế giới đầy thực tế này.