Mẹ kiếp, mày muốn gì? Mày nói cho cái trường này biết đi! Mày là ai? - gã oang oang vào cái loa. Khắc Kỷ giả vờ ngây thơ:
Tao? Thủ khoa đầu vào cũng là người đứng đầu cái bảng điểm của cái trường này? No no no! Cái đó thì ai trong cái trường này mà chả biết? Tao đang nói cái thân phân mà mày đang giấu kia kìa! Hắn vừa hạ loa xuống, một cú đấm nhanh như gió đã vụt đến bên má phải. Lực vật lý kia quá khủng ép cho hàm răng hắn gần như muốn rụng rời. Máu trào ra từ chân răng túa khỏi cái mồm thối hoắc của hắn.
Tần Ngự Phong phủi bụi trên mu bàn tay, đứng thẳng người nhìn hắn như một đứa con nít vừa bị ngã do những bước đi chập chững.
"Trông như ma mới nhỉ?" Anh cười khấy.
- Chớ lơ là! Đối thủ của chúng mày không chỉ có một!
Tên kia ngã văng về phía sau, cả cơ thể ma sát với phần sân gạch, xước xát. Gương mặt hắn biến dạng, xương quai hàm lệch hẳn về một bên. Trông mới quái gở làm sao! Chiếc loa cầm tay cũng vì sự bất ngờ mà tuột khỏi, lăn ra, đập mạnh xuống đất. Vỏ bọc bên ngoài hầu như đều vỡ vụn.
Hắn chống lấy cơ thể, khó nhọc bò dậy. Tay bóp mạnh, chỉnh lại xương hàm rồi chùi đi dòng máu đỏ trên mép.
- Whirlwind sao? Vui rồi đây! - cánh tay trái của thủ lĩnh băng Nanh Bạc chĩa súng vào đầu anh, nói.
Ngự Phong không chút hoảng loạn, nhìn thẳng vào họng súng, tay nắm lấy thứ đen ngòm kia, thản nhiên:
- Hạ thứ này xuống đi! Nó không phải đồ chơi đâu!
"Phong Cẩu, anh ấy trưởng thành hơn nhiều rồi nhỉ? Dù sao cũng gần mười tám, có lẽ anh ấy đủ năng lực để lên nắm quyền hành của băng Angel of Death này! Chắc tôi không cần phải lo lắng gì nữa rồi. Nhưng mà... cả băng tứ trụ quả quá sức với ảnh..."
Đúng là con trai Tần Cao Tuấn nhỉ? Chẳng trách khí chất không tệ! - gã vỗ vai anh, giắt súng vào bao. Gọi tên cha tao, mày cũng xứng? - Ngự Phong quật văng tay hắn rồi giữ khoảng cách. Được rồi! - Killer, thủ lĩnh băng Nanh Bạc lên tiếng rồi nhặt lấy cái loa đang nằm sõng soài trên đất lên mà nhả lời đe dọa - Nghe cho rõ đây! Tao là Killer, thủ lĩnh của một băng đảng xã hội đen khét tiếng! Giờ tụi bây phải nghe theo sắp đặt của tao. Tất cả nhân viên, giáo viên hay học sinh đều không ngoại lệ, tao cho chúng mày đúng mười giây để có mặt tại cái sân này! Gã ngắm nghía khấu súng rồi hướng thăng vào đầu Vương Khắc Kỷ:
- Nếu không, qua ngày mai, thằng học trò cưng này à không, phải là cả cái trường này sẽ không thể thấy được ánh mặt trời!
Trong vài giây trước khi gã tiếp tục mở mồm, máu cậu liên tục được bơm vào não, những luồng suy nghĩ chạy qua với tốc độ ánh sáng: "Mẹ kiếp! Lũ hèn hạ! Biết không đánh lại tôi nên mới dùng kế này để làm vướng tay vướng chân chứ gì? Tiếc thật! Giọng tôi không đủ lớn để chiến thắng cái loa khủng bố đó!" (1
"Mà có nói cũng chẳng ai tin một thằng mọt sách lại là xã hội đen khét tiếng! Ai trong cái thế giới ngầm chả biết hay từng nghe phong phanh kẻ điên cuồng huyết này nhìn thấu được đường di chuyển của đạn? Xui xẻo thật!
Người trong trường này chẳng ai hay điều đó."
Ga bat dau dem:
- Mười.
Tiếng bước chân dồn dập vọng ra từ bốn phương càng ngày càng gần hơn. Thanh âm có phần run rẩy cứ to dần to tạo nên một cảm giác thúc giục trong mỗi nhịp chân, nhịp đập, nghẹt thở.
- Chín.
Vẫn giữ nét lạnh băng trên gương mặt, kẻ họ Vương đầy kinh nghiệm kia bắt đầu quan sát và phân tích những kẻ mà cậu cần phải đụng độ.
- Tám.
Trong cái đầu lạnh vẫn luôn nằm trên cổ, bảy bảy bốn mươi chín cái viễn cảnh nảy ra như một cỗ máy đã được lập trình sẵn chỉ để thực hiện các thao tác tìm kiếm này.
- Bảy.
Kế hoạch đã định xong, chỉ còn vấn đề thân phận hoài chẳng thể giải quyết, thôi thì mặc. Đời nó trôi đi đâu thì trôi, nghĩ nhiều làm gì cho nặng đầu (cậu đã học được điều trên từ một nguồn tin đáng tin cậy).
- Sáu.
Theo mỗi lần lời thốt ra từ cuống họng của Killer, tim của những con người đang thở hồng hộc, gấp rút kia lại hẫng đi một nhịp, nóng rực đến bốc cháy. Mỗi hơi thở đều đang gào thét, oán than.
Năm. Hộc... hộc... Bóng dáng ai thấp thoáng hiện hữu dưới chân cầu thang. Ông thở hồn hển, một tay đặt trên ngực ấm, tay còn lại vịnh chắc bức tường cạnh bên. Mặt ông đỏ gay, mồ hôi lấm tấm, thấm ướt sơ mi trắng.
Đó là người quan tâm đến sự an nguy của học sinh cũng là người ở gần sân nhất - hiệu trưởng.
- Bốn.
Các học sinh ở những tầng dưới giành giật, giày xéo nhau mà chạy, giẫm đạp lên những người là bạn bè cùng đồng hành bấy nhiêu năm. Học sinh của ngôi trường danh giá giờ phút đứng giữa sự sống và cái chết cũng chọn cách bó xó cái gọi là tình người.
- Ва.
Cuối cùng, chúng thành công túm tụm dưới tán bàng xum xuê bao phủ lấy cả một phần mái của tầng một ngôi trường. Đứa nào đứa nấy mặt mày xơ xác, dáo dác nhìn quanh.
- Hai.
Hầu hết nhân viên, giáo viên cũng đã có mặt, tay run bấm gọi cho cảnh sát.
Đừng gọi! - Vương Khắc Kỷ ngăn cản, cậu hay rồi cuối cùng bản thân cũng phải ra mặt xử lí, nếu gọi cảnh sát, cậu sẽ bị bắt mất. Một Họ đã nhấc máy rồi...
- Hết giờ!
Học sinh toàn trường chen chúc đứng dưới mái hiên lúp xúp, cả người mềm nhũn ra. Có kẻ sợ hãi co rúm trong góc, kẻ khóc lóc, kẻ ngất xỉu, cảnh tượng hỗn loạn đó trông giống một trại tị nạn hơn là một ngôi trường.
- Để tau coi nờ! - cánh tay phải của Killer.
Gã giương đôi mắt lên tầng hai, lượn quanh một vòng rồi lại tiếp tục di chuyển ánh nhìn lên từ từ, chậm rãi các tầng còn lại.
- Dạ đại ca, chắc là đủ rồi!
Gã vừa nhận được thông báo từ đàn em thân cận, dùng súng bắn đại về một hướng có đông đúc học sinh.
"Mẹ kiếp chúng muốn làm gì?"
Vương Khắc Kỷ lao tới đích đến của viên đạn, đầu vẫn suy nghĩ, mắt vẫn liên tục đảo chiều quan sát.
"Đây là đạn nổ dẻo, được thiết kế để nổ ép. Khi đầu đạn chứa thuốc nổ dẻo chạm vào mục tiêu sẽ lập tức phát nổ.
Phạm vi nổ của loại này khá nhỏ, khoảng năm trăm mét nên việc xử lí không quá khó khăn. Dựa vào tốc độ bay hiện tại là khoảng một kilometer trên giây liệu tôi có kịp cản nó!"
Nghiệt ngã thay, quanh đây chẳng có thứ quái nào hay ho để cản đạn. Khoảng sân trống trơn chẳng có gì ngoài vụn gạch.
"Mẹ! Hết cách rồi!"
Khắc Kỷ chồm về phía trước trong thế hổ về mồi, hai tay thuần thục cởi chiếc áo hoodie. Giây phút nó gần chạm vào đám học sinh, cậu kịp thời bay đến, trùm chiếc áo yêu dấu quanh viên đạn rồi ném ra xa.
/bùm/ Nó nổ tan tành giữa một phần sân rộng. Khu vực năm trăm mét quanh đó trơ trọi, chỉ còn lại đất và gạch vụn văng tứ tung.