Viên công an xuống xe, mở cửa cho Khắc Kỷ, nhưng trước khi bước ra, Khắc Kỷ quay đầu nhìn ông một lần nữa, ánh mắt sắc lạnh nhưng vẫn rất tự tin.
- Chú à, đừng quên một điều... Trong trò chơi này, không phải ai tỏ ra mạnh mẽ nhất sẽ thắng, mà là người kiên nhẫn nhất.
Viên công an nhìn theo Khắc Kỷ bị dẫn đi, đôi mắt lộ vẻ suy tư. Cậu nhóc này không phải kẻ dễ bị khuất phục. Trò chơi thực sự có lẽ chỉ mới bắt đầu...
Viên cai ngục thận trọng dần cậu qua dãy hành lang tối tăm. Hai bên hành lang, tiếng la khóc, oán than của các tù nhân vọng ra từ sau song sắt, tạo nên một âm thanh như tiếng vọng của những linh hồn bị giam cầm. Tất cả đều tiều tụy, nhớp nháp, phát ra âm thanh như những xác sống vô hồn chỉ chực chờ con mồi.
Tiếng chìa khóa leng keng bên hông ông ta thu hút sự chú ý của bọn tù nhân đói khát. Chúng đăm đăm vào cái thứ đang lắc lư kia, đôi mắt trũng sâu như thể bị chất thôi miên dẫn dụ.
Căn phòng tạm giam của Khắc Kỷ hiện lên qua cánh cửa sắt nặng nề, ánh sáng mờ ảo của trại giam chỉ làm nổi bật lên sự u ám. Nó nhỏ hẹp, chỉ đủ chỗ cho một chiếc giường đơn và một cái bàn gỗ cũ kỹ.
Cai ngục tra chìa vào cái ổ cũ kỹ và đã xỉn màu và hao mòn theo thời gian. Âm thanh lạch cạch nặng trịch vang lên, kéo theo bầu không khí cũng chùng xuống.
*cót két* Ông ta kéo mở cánh cửa sắt với khung song bản lề lớn, rồi thao tác chậm chạp, uể oải đẩy Khắc Kỷ vào bên trong.
Cậu lê bước trên sàn xi măng nhám, thô ráp và cứng ngắc. Đôi bàn chân trần chai sạn giẫm lên thứ bụi bẩn thỉu, tạo cảm giác khó chịu vô cùng.
Bóng tối bao trùm lên căn phòng một sự đáng sợ. Vương Khắc Kỷ, kẻ được huấn luyện để di chuyển trong điều kiện thiếu ánh sáng, dò dẫm theo các bức tường bê tông xám xịt. Những vết nứt và bụi bẩn bám đầy hai bên cũng làm bàn tay thon của cạu dính đầy vết nhơ.
Cậu lê lết đến bên chiếc giường sắt với đệm mỏng và tấm vải bạt cũ sờn. Cơn đau thấu trong tim gan lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết, khiến cậu mệt mỏi. Chẳng hoài bận tâm đến cái mùi ẩm mốc khó ngửi trên vải, cậu đặt lưng xuống, hoàn toàn buông bỏ sự trói buộc.
Các bức tường không được cách âm bắt đầu luồn vào những tiếng ồn từ hành lang và các phòng giam khác. Điều đó khiến cái đầu đau như búa bổ của Kỷ chỉ muốn nổ tung
"Mẹ kiếp!" Khắc Kỷ bật dậy, cố nén nhịn sự mệt mỏi trong người, và cơn buồn ngủ dần ập đến. Cậu ôm lấy lồng ngực nhói đau, dựa vào tường rêu ẩm để đến bên bồn rửa mặt.
Cái bồn nứt nẻ bốc lên một mùi hôi kinh tởm từ chiếc bồn cầu kế bên. Khắc Kỷ vặn van cho dòng nước chưa đủ độ trong chảy xuống, rò rỉ khắp nhà vệ sinh bẩn thỉu.
"Tôi không phải anh thợ sửa ống nước may mắn đấy chứ?" Cậu thở dài, tính cách hài hước bất chấp mọi tình huống của cậu giúp bản thân Kỷ chống chọi với cơn đau. Tát nước liên tục lên khuôn mặt mỹ nam thiếu sức sống, tiếng còng sắt va chạm với chiếc bồn sứ nghe bi thương, như chim trong lồng.
Một lần nữa đặt lưng lên giường, cảm giác lạnh lẽo truyền đến nơi sóng lưng một cách đầy khó chịu. Khắc Kỷ vắt tay lên trán, mắt chăm chăm vào cái bóng đèn huỳnh quang yếu ớt vừa được bật lên, những suy nghĩ chưa kịp sắp xếp chồng chất trong đầu, đầy hỗn loạn. Chiếc mũi nhạy cảm không thôi nhức nhối vì cái mùi ẩm nồng nặc trong căn phòng.
Khắc Kỷ nằm trên giường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà, trong đầu hiện lên những hình ảnh khiến cậu kinh tởm. Trong mảnh ký ức mơ hồ, phảng phất trong cái đầu choáng váng, cậu thấy mình đứng giữa đám đông, ánh mắt của những người mà cậu đã cứu mạng, những ánh mắt chất chứa sự khinh miệt và sợ hãi.
Những đôi mắt ấy, vốn dĩ lẽ ra phải ngập tràn sự biết ơn, giờ đây lại chứa đầy sự châm biếm. Cái nhìn tởm lợm, không dấu vết của lòng cảm kích, như thể cậu là một con quái vật không còn chút quyền con người, thứ họ không thiết phải trân trọng. Đôi mắt của họ như những lưỡi dao sắc bén, cắt xẻ từng phần của lòng tự trọng người xã hội đen kiêu ngạo kia.
Vương Khắc Kỷ đã sớm quen với ánh nhìn của người đời, chẳng còn chút cảm xúc tổn thương hay đay khổ. Cậu thật sự đã miễn nhiễm với chúng song chẳng hiểu sao thứ đó vẫn mãi luẩn quẩn trong đầu.
Cậu nhớ rõ sự khinh bỉ trong ánh mắt của họ, sự nhạo báng ẩn sau những nụ cười giả tạo. Họ đã tận dụng sự giúp đỡ của cậu, nhưng lại để lại cậu trong tình trạng bị ruồng bỏ và cô độc.
"Tôi đã sớm quen rồi!" Khắc Kỷ cười nhạt, cơ thể buông thả chơi vơi giữa những luồng suy nghĩ vô định, mông lung. Mỗi ánh mắt đều như một cái tát vào mặt, nhắc nhở cậu rằng sự hy sinh của bản thân sẽ chẳng bao giờ được đền đáp bằng lòng tốt, mà chỉ là những biểu hiện của sự phớt lờ và khinh miệt.
Khắc Kỷ hít một hơi thật sâu, đôi môi mím chặt để kìm nén cơn tức giận. "Lũ bội bạc!" cậu nghĩ, cảm giác chua xót trào lên trong lòng. Những ánh mắt đó không chỉ không làm cậu đau đớn mà còn làm bùng cháy trong cậu một quyết tâm không thế bị khuất phục.
- Ý kiến của mọi người thế nào về việc Vương Khắc Kỷ, một cậu nhóc luôn đạt thành tích xuất sắc tại ngôi trường chuyên danh giá, lại là thành viên của băng Angel of Death? Hơn nữa, cậu ta còn được biết đến với biệt danh "kẻ sát nhân máu lạnh" mà cả thế giới ngầm đều khiếp sợ.
Một công an trẻ tuổi, mới vào nghề, lặng lẽ nhíu mày. Ánh mắt của anh ta lộ vẻ trăn trở, như thể đang đối diện với một vấn đề vượt quá khả năng của bản thân.
Cậu ta mới chỉ mười tám tuổi, đúng không? Đúng vậy, mới chỉ mười tám. - một người đồng đội gật đầu, vẻ mặt căng thẳng. Chúng ta có kế sách gì không? - một viên công an có vẻ già dặn kinh nghiệm, nghiêm nghị, ánh mắt quét qua từng người trong phòng, như để tìm kiếm sự đồng thuận và quyết đoán.
Một công an trẻ tuổi, đứng lặng lẽ bên cạnh, nhẹ nhàng kéo các đồng đội lại gần, hình như có điều gì quan trọng cần thảo luận. Không khí trong phòng bỗng trở nên nặng nề, căng thẳng.
- Tôi có một ý tưởng - anh ta thì thầm, hạ thấp giọng để không bị tuồn bất cứ thông tin gì ra bên ngoài - Có thể chúng ta cần...
Anh ta ngừng lại, ánh mắt giao nhau với những đồng đội, những khuôn mặt nghiêm trọng đang lắng nghe từng từ. Không khí trong phòng như bị đông đặc, các ánh mắt đều đổ dồn vào anh, chờ đợi điều bí mật mà anh sắp tiết lộ.
- Có thể chúng ta cần... - Anh ta tiếp tục, nhấn mạnh từng từ ... thay đổi cách tiếp cận của mình. Một kế hoạch mới, khác biệt hoàn toàn.
Mọi người trao đổi ánh mắt nghi ngờ, căng thẳng, như thể cảm nhận được rằng quyết định này có thể làm thay đổi cục diện cuộc điều tra. Không khí trong phòng trở nên bí ẩn và đầy lo lắng, mỗi người đều hiểu rằng bước tiếp theo có thể sẽ quyết định không chỉ số phận của Vương Khắc Kỷ mà còn cả cuộc chiến chống lại băng nhóm An-gel of Death.