Ở Trường Là Mọt Sách Ở Nhà Là Xã Hội Đen

Chương 76: Quỷ dữ chốn ngục tù



Khắc Kỷ nằm trên giường, dạ dày quặn thắt từng hồi liên tục. Cơn buồn nôn ập đến như đợt sóng cuộn trào, đánh úp từ trong thằm sâu cơ thể. "Cơ thể tôi bị nội thương nặng quá!" Cậu cắn răng chịu đựng, đôi mắt bị cái đáng sợ của ngục tù quấn lấy, lịm đi trong cơn mệt mỏi triền miên.

Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập, dường như muốn phá vỡ không gian ngột ngạt trong căn phòng tối, kéo Khắc Kỷ khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn vây quanh. Qua khe hở nhỏ dưới cánh cửa sắt, một khay cơm lạnh lẽo được đẩy vào.

Ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn lập lòe soi mờ lên bề mặt khay. Dù cho có bị sự mệt mỏi trùm lên tấm thân, cơn đau đớn dày vò từng giây phút, Khắc Kỷ vẫn không bao giờ từ bỏ sự cảnh giác vốn đã trở thành bản năng. Cậu không lao đến ăn ngay, mặc cho mớ thức ăn trong dạ dày, tất cả đều đã vừa bị tống ra ngoài qua đường họng.

Vương Khắc Kỷ chậm rãi ngồi dậy, đôi mắt sắc bén lướt qua khay cơm. Một cảm giác bất an mơ hồ dâng lên, khiến cậu càng thận trọng hơn.

Ánh mắt cậu dừng lại trên những hạt cơm, một sự thay đổi nhỏ bé mà ai khác có lẽ sẽ bỏ qua. Mùi hương phảng phất, trong hơi ẩm mốc, không giống với những thứ đồ thông thường. Nó thoang thoảng một mùi gì đó... quen thuộc nhưng lạ lẫm, một thứ khiến trí óc Khắc Kỷ lập tức dấy lên cảnh giác. "Có gì đó không đúng..."

Cậu đưa tay chạm nhẹ vào đĩa cơm, ngón tay lướt trên hạt gạo khô cứng, hơi dừng lại một chút khi cảm thấy tiếu tiết kết cấu khác lạ. "Thuốc gây ảo giác Rohypnol?" Ý nghĩ lóe lên trong đầu, chạy dọc sóng lưng, sắc lạnh như một nhát dao. Đây không phải là bữa ăn thông thường.

Khắc Kỷ hít sâu, từ từ ngả lưng lại vào giường, ánh mắt bình thản nhưng đầu đã nhanh chóng tính toán. "Chúng muốn gì?" Cậu không lộ ra một chút sợ hãi hay hoảng loạn, chỉ thầm lặng quan sát những thay đổi nhỏ nhất trong môi trường xung quanh. Ngay cả mùi vị của không khí cũng dường như khác biệt.

Đôi mắt cậu khép hờ, cố giữ mình không bị cuốn vào bất cứ điều gì mà chúng đang cố áp đặt. Đây không phải một trận chiến tâm lý mà Khắc Kỷ lần đầu đối diện. Và trong trò chơi này, sự kiên nhẫn luôn là vũ khí mạnh nhất.

Tin tức về Vương Khắc Kỷ, cậu nhóc vốn được biết đến với thành tích xuất sắc tại ngôi trường chuyên danh giá, giờ đây lại là thành viên của băng Angel of Death, đã nhanh chóng lan rộng khắp thế giới ngầm. Những cuộc bàn tán bí ẩn giữa dân anh chị tạo nên một làn sóng lớn, đổ bộ bất ngờ vào giới xã hội đen.

Chỉ trong một thời gian ngắn, sự thật về cậu đã được đưa lên tất cả các mặt báo và diễn đàn bí mật. Những hình ảnh của Khắc Kỷ, được chụp lén từ lúc cậu bị bắt giữ, cùng với biệt danh "kẻ điên cuồng huyết" của cậu đã khiến dư luận dậy sóng. Mỗi lời đồn đại về cậu đều được thêu dệt thêm, biến cậu thành một huyền thoại đẫm máu trong mắt những người tham gia thế giới ngầm.

Điều đó gây nên sự rục rịch trong các băng nhóm đối thủ, dẹp bỏ sự lăm le với chiếc ghế quyền lực mang tên tứ trụ. Đồng thời, các tay săn tiền thưởng có tiếng trong giới cũng bắt đầu lợi dụng tình hình, săn lùng thông tin về

Vương Khắc Kỷ.

Trong khi đó, bên phía công an, chẳng rõ chiến lược của họ liệu có hiệu quả hay chăng, mọi thông tin chính thức về kẻ cuối cùng của Vương gia vẫn không được phép rò rỉ ra ngoài. Các bên liên quan và đầu mối đều bị bịt miệng, trong khi thế giới ngầm tiếp tục theo dõi và phân tích từng động thái bên phía Angel of Death.

Sự im lặng bên ngoài và sự xôn xao bên trong thế giới ngầm tạo nên một sự đối lập rõ rệt. Trong khi công chúng ngoài xã hội không hề hay biết về tình hình này, thế giới ngầm đang trải qua một thời kỳ biến động, đầy những âm thầm chuẩn bị và sự điều chỉnh chiến lược.



Chẳng biết đã qua bao lâu, Vương Khắc Kỷ vẫn chưa có gì bỏ vào bụng. Cơn đói cồn cào như những đợt sóng âm ỉ trong dạ dày, lan tỏa khắp cơ thể. Nó không còn là cảm giác thông thường của một người chỉ đơn giản là bỏ bữa, mà là sự dày vò dai dẳng từ bên trong, khi cơ thể dần kiệt quệ, từng tế bào như gào thét đòi hỏi nguồn dinh dưỡng đã cạn kiệt.

Đôi môi khô khốc, lưỡi khẽ chạm vào vòm miệng mà chẳng cảm nhận được chút ẩm ướt nào. Dạ dày quặn lại, thỉnh thoảng nhói lên như muốn xé toạc từng thớ cơ bên trong. Thân thể của Khắc Kỷ vốn đã đầy vết nội thương, nay lại càng trở nên rã rời. Cậu nằm bệt trên chiếc giường sắt lạnh lẽo, đôi mắt thâm quầng đờ đẫn nhìn trân trối lên trần nhà

Khắc Kỷ không biết rõ mình đã chịu đựng được bao lâu. Thời gian trong trại giam dường như không tồn tại, mỗi giờ phút trôi qua đều chậm chạp như một cực hình kéo dài bất tận. Cơn đói không chỉ hành hạ thể xác mà còn dường như muốn bào mòn cả tinh thần của cậu. Tuy nhiên, cậu vẫn cố gắng giữ cho tâm trí tỉnh táo, cố gắng duy trì một sự tỉnh thức mong manh để không đánh mất bản thân trong tình trạng kiệt quệ này.

Cậu từng trải qua những tình huống khó khăn, nhưng giờ đây, trong bóng tối của nhà giam ẩm mốc và bầu không khí ngột ngạt, cơn đói đã trở thành kẻ thù nguy hiểm nhất. Tuy nhiên, Khắc Kỷ biết rằng mình không thể gục ngã.

Cơn đói sẽ không là thứ kiểm soát cậu, và dù có phải chịu đựng thêm nữa, cậu vẫn sẽ đứng vững, bởi vì trò chơi này mới chỉ bắt đầu, và cậu không thể cho phép mình thất bại.

Tên cai ngục bước vào, ánh mắt của ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chàng trai nằm vất vưởng trên chiếc giường lạnh lẽo và bẩn thỉu. Mọi sự đề phòng lúc ban đầu đều bị trút bỏ, ông ta ra lệnh:

- Vào đi!

Chẳng bao lâu, một nhóm năm sáu người, trong đồng phục chỉnh tề và mũ nón nghiêm nghị, tiến vào phòng. Một tên thô thiển cầm khay cơm, ánh đèn yếu ớt làm nổi bật vẻ dữ tợn trên gương mặt hắn, như một quỷ dữ từ địa ngục.

Bọn họ tiến gần đến giường, mỗi bước chân nặng nề, vang rền như tiếng sấm giữa cơn bão. Khắc Kỷ yếu ớt và mệt lả, thều thào:

- Mấy chú... muốn gì?

Những người đó không đáp lời, chỉ im lặng, bước đến gần. Họ đè cậu xuống giường, không có một chút thương cảm. Khắc Kỷ chẳng còn sức lực phản kháng, thân thể mềm nhũn, buông thả mặc cho số phận.

Với bàn tay nặc mùi sắt, chúng bắt đầu bóc từng nắm cơm khô khốc, nhét vào miệng cậu. Mỗi miếng cơm khô rát, kết hợp với cổ họng khô cháy của cậu, tạo ra cảm giác đau đớn như bị xé toạc. Dù cậu cố gắng nuốt, sự ma sát liên tục làm cậu nghẹt thở.