Nắng hạ trải dài trên mái tóc hoe, phảng phất hương cỏ ngào ngạt, lan tỏa vào không khí. Cái chói chang hắt lên tấm gương, phản chiếu hình bóng ai cao lớn.
Ngự Phong ngắm mình trong gương, đắm chìm vào những mơ tưởng ảo vọng. Nụ cười của anh rạng rỡ hơn vầng quang, nhịp chân của anh uyển chuyển hơn cả sương gió. Đôi môi khẽ chạm vào nhau, phát ra âm thanh nhẹ nhàng, trong trẻo. Hơi thở anh quyện vào làn gió, tạo nên giai điệu du dương, tựa cánh hồ điệp lướt trên mi hồng
(11)
Anh đã đứng đứng suốt cả tiếng đồng hồ trước gương, miệng ngân nga khúc hát tuổi xuân xanh, tay thao tác chọn lựa từ áo này sang quần nọ.
"Có nên đổi mùi dầu gội khác không nhỉ? Đúng là Kỷ Kỷ rất thích cái hương thơm áp bức này nhưng dẫu sao em cũng vừa trở về từ trại giam. Tốt nhất nên chọn một mùi gì đó nhẹ nhàng và lãng mạn!" (1
Chọn được bộ đồ ưng ý, anh "bay" vào nhà tắm ngay, tránh lỡ việc lớn.
Tần Cao Tuấn đập mạnh cọc tiền xuống bàn hiệu trưởng, đôi mắt nghiêm nghị, như thể chẳng có chỗ cho thứ gọi là cảm xúc:
Đưa tôi tấm bằng tốt nghiệp cấp ba của Vương Khắc Kỷ! Chuyện này... - hiệu trưởng lúng túng. Chê ít sao? Vậy chừng này! - ông vứt thêm một cọc tiền tươi lên bàn. Anh à... Vẫn chưa đủ? - ông cầm tấm chi phiếu, đặt bút kiên quyết kí tên. À, vâng vâng! Của ông đây! - hiệu trưởng nhanh chóng lấy trong ngăn tủ thứ mà ông trùm yêu cầu rồi lén lút nhét tấm chi phiếu xuống gầm bàn, ánh mắt đầy ái ngại, chẳng dám nhìn thẳng. Chiếc xe đen bóng loáng của Angel of Death lướt đến như một con mãnh thú ẩn mình trong bóng tối, lặng lẽ nhưng đầy quyền uy. Đường dẫn vào trại giam trơ trọi, tĩnh mịch, chỉ có ánh nắng gay gắt xuyên qua những tán cây khô căn bên lễ, hắt lên thân xe một lớp ánh vàng lốm đốm.
Bánh xe dừng lại gọn ghẽ trên mặt đường đầy bụi, không một âm thanh dư thừa. Đám lính canh vốn đang đứng gác, vừa trông thấy biển số xe quen thuộc liền đứng im như pho tượng, không dám làm phiền. Họ hiểu rằng chiếc xe này và người ngồi trong đó không hề đơn giản.
Cửa xe mở ra chậm rãi, như kéo dài thêm sự căng thẳng. Ngự Phong bước xuống, mái tóc hoe của anh phản chiếu ánh nắng, càng làm nổi bật phong thái ung dung, tự tin đến ngạo mạn. Từng bước chân nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, trông như thể anh đang sở hữu cả thế giới này.
Ánh nắng không còn làm phiền anh, mà ngược lại, nó như tôn lên khí chất chết chóc nhưng đầy cuốn hút của một người đã đứng vững trong thế giới đầy rẫy nguy hiểm. Mọi thứ im bặt, chỉ còn tiếng giày da chạm đất nhịp nhàng, vang lên trong không gian.
Ngự Phong tiến đến cổng trại giam, ánh mắt sắc bén lướt qua những hàng lính canh đứng bất động. Cánh cửa sắt lớn dần mở ra, tiếng rít chói tai của kim loại va vào nhau càng làm không gian thêm căng thẳng.
Anh bước vào, thần thái ung dung nhưng không giấu được sự sốt ruột. Mặc dù bên ngoài Ngự Phong luôn tỏ ra bình tĩnh, trong lòng anh như nổi trận sóng trào.
Ở đằng xa, Khắc Kỷ lầm lũi bước ra từ trong trại. Vẫn dáng người gầy, xanh xao sau thời gian dài bị giam cầm,
Khắc Kỷ trông như một cái bóng, từng bước nặng nề, không nhanh không chậm. Khuôn mặt cậu bình thản nhưng đôi mắt, dù mệt mỏi, vẫn ánh lên sự kiên cường
Những ngày quằn quại trong trại giam không chỉ bào mòn sức khỏe của Khắc Kỷ, mà còn rèn giữa cậu thành một con dao sắc bén, con dao để trả thù!
Ngự Phong nhìn thấy Khắc Kỷ từ xa, ánh mắt anh thay đổi, một tia lo lắng thoáng qua nhưng lập tức bị nụ cười mỉm thay thế. Anh không muốn em bé thấy sự yếu đuối trong mắt mình. Khắc Kỷ đã chịu đựng quá nhiều...
- Kỷ Kỷ! - giọng Ngự Phong vang lên, nhẹ nhàng nhưng mang theo sự an ủi.
Khắc Kỷ ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt lạnh lẽo dường như thoáng ấm lên đôi chút, nhưng chỉ trong chớp mắt lại trở về sự vô hồn quen thuộc.
Ngự Phong tiến đến gần, vỗ nhẹ lên vai Khắc Kỷ rồi kéo cậu lại gần mình. Cả hai đứng yên một lúc, không cần lời nói, chỉ có cái vỗ vai nhẹ như một lời hứa rằng mọi thứ sẽ ổn, rằng từ giờ cậu sẽ không phải đối mặt với bóng tối
mot minh nนีa.
- Như lời hứa! - Ngự Phong nói nhỏ, kéo Khắc Kỷ về phía chiếc xe đen.
Cậu không phản kháng, lặng lẽ bước theo, nhưng trong lòng vẫn còn đầy rẫy những mâu thuẫn. Dù được tự do,
Khắc Kỷ biết rằng bóng ma quá khứ vẫn không ngừng đeo bám mình
Chiếc xe từ từ lăn bánh, rời khỏi trại giam. Những tia nắng hạ vẫn rọi xuống, chói chang và... khó chịu...
Em bé sao vậy? Tâm trạng không tốt sao? Cười lên nào! Mấy hôm nay tôi đã rất ngoan đấy! Xin lỗi, em hơi mệt... - Khắc Kỷ cúi gầm mặt, giọng nói lạnh lùng như kéo gió đông về chốn bình yên. Anh bật khẽ lời nói, chút vui vẻ nhỏ nhoi nơi đáy mắt cũng vụt tắt:
- ปm..…
-----
- Meo ~ - Hắc Bạch lao đến, nhảy phóc lên vai Khắc Kỷ.
Cái bộ dáng gầy gò và xơ xác của nó ngày xưa giờ đã được thay thế bằng cơ thể to lớn, đến mức có thể gọi là béo phì. Bộ lông mềm khẽ chạm vào làn da trắng, khiến Khắc Kỷ cảm giác tựa có chút an ủi ít ỏi.
Nào, Hắc Bạch! Em bé đang mệt đấy! Lại đây nào! - anh dang rộng vòng tay đón lấy Hắc Bạch, sự ấm áp từ chú mèo là điều hiếm hoi làm dịu đi nỗi đau trong lòng anh. Em lên phòng nghỉ ngơi trước. - Khắc Kỷ lạnh nhạt bước lên cầu thang, mỗi bước chân của cậu như nhát búa nặng trịch đóng vào tim anh. Chiếc búa lớn khắc vào trái tim những vết nứt sâu... như thể anh chưa từng có cậu và... họ chưa từng quen nhau...
như thể quá khứ đã bị xóa bỏ và kỷ niệm cũng bị chôn vùi. Chỉ còn là dư âm vọng lại từ thắm sâu trong khung cửa số tâm hồn.
"Em sao vậy? Ngục tù ấy, tại sao lại nỡ cướp mất đi nụ cười của em? Tại sao lại giam cầm nó?"
Anh Phong! Anh... - thằng Nghị xồng xộc chạy xuống cầu thang, nó khựng lại, đăm chiêu nhìn gương mặt Ngự Phong bị rắc lên chút buồn bã, cô đơn - Anh Kỷ... - nó ngập ngừng. 3° Nhóc về phòng đi, Kỷ về rồi! - anh đáp, lê bước chân nặng nề lên lầu, từng bước chân đều đau đáu như chứa đựng bao nhiêu thất vọng chẳng thể giải bày. Nghị đáp, hiểu chuyện đến đáng thương:
- Vâng...
Nó chạy đến căn phòng quen thuộc, nơi bản thân vẫn thường hay lui tới, cảm giác tâm trạng bị bầu không khí mệt mỏi kéo đến mức gần chạm đáy.
Anh Phong lại buồn nữa rồi... Thấy chưa? Thằng Kỷ lúc nào cũng là nguồn cơn hết, nó vừa về là mây mù lại kéo đến băng. - một gã ốm nhom quất ngay lá heo, bực dọc. Khong chdi tro naน xoi may! Một gã vứt mấy lá bài trên tay, chán chường:
- Thôi mệt quá, nghỉ đi, cứ nhắc đến là thấy mệt mỏi!