Ở Trường Là Mọt Sách Ở Nhà Là Xã Hội Đen

Chương 79: Cha vẫn tin con...



- Không chơi trò nấu xói mày!

Một tên tò mò hỏi, đôi mắt ánh lên vẻ hứng thú:

Không nấu xói? Luật mới à? Ừ. Bữa nay đại ca thay đổi nhiều luật lắm, chấp hành đi! Có trò gì chơi không? Chẳng lẽ cứ ru rú đánh bài trong phòng hoài? - Nghị ngồi bệt xuống đất, chán nản trườn dài ra sàn - Sàn mát vậy, ai lau thế? Một gã vỗ ngực tự hào:

- Anh mày lau đấy!

Kẻ khác để xuất:

Ra ngoài luyện tập không? Rủ thêm vài đứa trong mấy khu ở khác nữa! Rủ anh Kỷ không? Với khả năng chiến đấu và chiến thuật của ảnh thì chúng ta bao giỏi! - Nghị hào hứng xen vào. - ...

- À thôi... - nó biết bản thân lỡ lời, vội vàng sửa sai.

•----

Khắc Kỷ nằm trên chiếc giường êm ái mà đã lâu chưa sử dụng. Cảm giác mềm mại của nó như hòa quyện vào không gian hỗn tạp, tối tăm quanh cậu. Cơ thể như lâng lâng một cảm giác lạ kì, ăn mòn dần vào sự thật chỉ để lại lời thao túng quẩn quanh.

Tâm lý cậu không ngừng đấu tranh với Rohypnol - thứ thuốc an thần mạnh đang không ngừng cắn xé từng mấu ký ức tốt đẹp giữa cậu và ông trùm. Cảm giác căm thù đang nuốt chửng cậu vào một hố sâu đen tối. Khắc Kỷ bật dậy, ánh mắt tràn đầy sự căm phẫn.

Lũ "cớm" khốn nạn và hèn hạ đã thành công trong việc hủy hoại tâm trí và ký ức của cậu. Dù cậu có thông minh và nhanh nhẹn đến đâu, những viên thuốc men đã làm cậu trở nên yếu đuối và bất lực. Cảm tưởng như toàn bộ sức mạnh và kiên cường của cậu bị cướp đi, để lại một người gần như chẳng còn sức sống. 3°

Vương Khắc Kỷ chồm xuống giường. Như một kẻ bị tước đoạt lý trí, bàn chân cậu vô thức bước đi trên dãy hành lang dài. Từng bước nặng nề như đang mang theo toàn bộ gánh nặng của nỗi đau. Cậu đứng trước cửa phòng làm việc của Tần Cao Tuấn, do dự.



Tiếng đồng hồ quả lắc cổ tíc tắc vang lên trong không gian vốn im ăng, mỗi một cái nhích như nhấn chìm cậu trong sự căng thẳng. Giọt mồ hôi lạnh lẽo từ từ rơi xuống, thấm ướt chiếc áo đen. Thanh âm của tim dồn dập trong lồng ngực gần như hòa cùng nhịp với kim giây, tạo nên một bản giao hưởng của nỗi sợ hãi và đau đớn.

Cậu toan gõ cửa thì tiếng nói ấm áp phát ra từ căn phòng, len lỏi vào thần kinh:

- Khắc Kỷ đúng không? Con vào đi!

Âm giọng đó, ấm áp mà đầy sự tàn nhẫn, khiến Khắc Kỷ run rẩy. Phải, cậu đang sợ hãi. Là vì nỗi đau, sự phản bội, hay vì cái tình cảm không thể nào hàn gắn?

Cậu mở cửa bước vào, âm thanh di chuyển cọt kẹt tựa muốn xoắn lấy từng khúc ruột gan.

- Con đến đây có việc gì sao? - ông nhẹ cất lời, như thể không nhận ra sự tăm tối đang bao phủ xung quanh họ.

Khắc Kỷ đau đớn, đôi mắt quyến rũ bị phủ lên sự vô tình cũng chẳng thể giấu che đi đôi môi run rẩy, hỏi:

- Ông đã sống đến ngần ấy năm, điều gì khiến ông hối hận nhất?

"Xem như là lời trăn trối cuối cùng!" cậu nghĩ, trong lòng đã đầy những cơn sóng đau đớn.

Ông trầm ngâm một hồi lâu, rút ra điếu xì gà rồi rít một hơi dài, như đang cố gắng tìm lại sự bình yên trong những quyết định sai lầm của bản thân. Hơi thuốc lan tỏa trong không gian, quyện vào hơi thở ngột ngạt của gió.

Hối hận sao? Có lẽ là quyết định giết hai kẻ phản bội đó... rất hối hận... Q Vậy... ông có ghét sự phản bội không? Phản bội là thứ đau đớn hơn cả ngàn nhát dao. Nó không chỉ làm người ta tổn thương mà còn cướp đi niềm tin vào cuộc sống, vào con người. Cha đã trải qua nó, cảm nhận nó đến từng ngọn gân, mạch máu... Những kẻ từng ở cạnh cha, từng nói những lời ngọt ngào, thề thốt trung thành, nhưng rồi lại quay lưng đâm cha một nhát. Không phải nhát dao ở thân thế, mà là trong tim, sâu đến mức... không gì có thể chữa lành. Khi một người phản bội, họ không chỉ hủy hoại người khác, mà còn tự hủy hoại chính mình, vì sau tất cả, họ sẽ không bao giờ thoát khỏi cái bóng của sự phản bội ấy. Con có thể thắng được kẻ thù, nhưng con sẽ không bao giờ thắng nổi lương tâm của chính mình. Cha ghét sự phản bội... vì nó đã lấy đi của cha những gì quý giá nhất... không chỉ là niềm tin, mà còn là tình yêu, là những thứ từng thuộc về trái tim cha. - ông nói, hồi ức của ông như những vết nứt lớn, ánh mắt ông tràn ngập nỗi khổ, như một bể nước mắt đã khô cạn. Khắc Kỷ tiến gần đến bàn làm việc, con dao găm tinh xảo dành riêng cho người thuận tay phải vẫn nằm đó, y như lúc cậu được giao nhiệm vụ đầu tiên. Cậu mân mê nó, cảm giác tê dại lướt qua đầu ngón tay. Sự lạnh lẽo của lưỡi dao như một lời nhắc nhở đau đớn.

- Vậy nếu chỉ một mũi dao?



Cậu tiến sát gần, đôi mắt nổi lên những gân máu đỏ. Đôi bàn tay run rẩy, hệt như lần đầu cậu giết người. Vương Khắc Kỷ cố gồng mình lên, gân guốc trên người căng đến mức tưởng chừng có thể rách bất cứ lúc nào. Cậu cảm thấy sự sợ hãi và tội lỗi như đang dày vò linh hồn mình.

Cậu lao đến, vụng về đâm nhát dao vào ngực ông. Máu nóng tràn xuống, nuốt trọn lấy bàn tay nõn nà. Mắt cậu mở to vì kinh hãi, không ngừng lùi về phía sau. Cảm giác như thế giới xung quanh cậu đang sụp đổ, và cậu là người chịu trách nhiệm cho sự tàn phá ấy. Ông ấy... cũng là cha cậu...

*Bịch* Điếu xì gà rơi xuống đất, những mồi lửa đỏ tiếp xúc với bề mặt thảm, bén lửa, bốc cháy rồi nhanh chóng vụt tắt... một âm thanh lắng đọng... một chút tiếc nuối...

- Tại sao... tại sao ông không né tránh?

Ông gắng gượng, đôi mắt yếu đuối ánh lên tình thương nhạt nhòa:

- Cha đã luôn tin con, và bây giờ, khi cha bị đâm một nhát chí mạng... vẫn vậy. Nhát dao này... có thể cắt vào tim cha, nhưng nó... không thể cắt đứt tình cảm cha... dành cho con. Cha biết, con không hề muốn điều này, chỉ là...

con đang lạc lối, bị sự mù quáng bủa vây. Nhưng dù bất kỳ điều gì xảy ra, trong mắt cha, con vẫn là đứa con trai...

mà cha yêu thương, là người... mà cha đã đặt hết niềm tin. Cha không trách con... ngay cả khi con phản bội cha, cha vẫn tin... tin rằng ở một nơi nào đó trong trái tim con, con vẫn còn tình yêu dành cho...

Lời cuối của ông nhẹ nhàng như làn khói tan biến, nhưng chẳng thể đủ để dập tắt ngọn lửa đang thiêu đốt trong lòng Khắc Kỷ. Ông không trách, không hận. Đến cuối cùng, ông vẫn chọn tin tưởng người con trai của những kẻ phản bội.

Con dao găm trượt khỏi tay Khắc Kỷ, rơi xuống sàn tạo nên âm thanh chói tai. Cậu đứng đó, như bị đóng băng giữa cảm giác tội lỗi và hối hận. Lời nói của ông xoáy sâu vào tâm can, khiến cậu cảm thấy mình không xứng đáng với tình yêu mà ông đã dành cho mình.

Khi đôi mắt ông khép lại, bị bao phủ bởi bóng tối vĩnh viễn, Khắc Kỷ bật lên tiếng kêu đau đớn, đầy tuyệt vọng.

Cậu hốt hoảng gọi đến bệnh viện, nhưng trong thâm tâm cậu biết... mọi thứ đã quá muộn màng..