Khắc Kỷ ngẩn ngơ, khẽ thì thầm với chính mình: "Có lẽ... em nên buông tha cho anh. Giằng co thế này, sợ rằng anh sẽ đau khổ.." (2°)
Núp trong góc khuất của hành lang bệnh viện, Khắc Kỷ chờ đợi bóng dáng anh khuất dần rồi mới dám bước ra khỏi lớp vỏ bọc an toàn mà cậu đã tự dựng nên.
----
Khắc Kỷ ngập ngừng trước cửa phòng bệnh, cánh cửa trước mặt như một bức tường ngăn cách, buộc cậu phải mạnh mẽ phá nát.
- Khắc Kỷ đúng không? Con vào đi!
Câu nói quen thuộc ấy vang lên, khiến cậu khựng lại. Kỷ Kỷ vẫn nhớ như in câu nói đó. Làm sao mà quên được cơ chứ? Chính cái câu nói đó, chính cái hôm định mệnh đó, cậu... đã ám sát ông. (1)
Bàn tay thon tựa hồ điệp, vươn tới phía trước, chạm vào tay nắm cửa. Khi cánh cửa mở toang, Khắc Kỷ bỗng khựng lại trong giây lát. Cậu đang đối mặt với Tần Cao Tuấn, đối mặt với sự thật, với những lỗi lầm mà bản thân đã gây ra. Cả cơ thể run lên bần bật, đôi môi mấp máy rồi bật thành tiếng gọi vang vọng khắp phòng:
- Cha!
Tiếng "cha" vang lên, như một cơn sóng nhẹ nhàng len lỏi vào không gian, chạm đến tận sâu trái tim Tần Cao Tuấn. Ông trùm lặng người trong khoảnh khắc ấy. Đã bao nhiêu năm rồi, ông mới được nghe đứa con trai Vương Khắc Kỷ gọi mình bằng từ thiêng liêng ấy? Trái tim tưởng chừng chai sạn của ông bỗng như nứt ra một vết nhỏ, để làn gió ấm của quá khứ len vào. Ông nghe rõ từng câu từng chữ, trong lòng như nổi lên một làn gió dịu dàng, ấm áp. Đôi mắt ông thoáng nét lặng thinh, nhưng trong sự tĩnh lặng đó là một cảm xúc đang trỗi dậy - vừa đau đớn vừa êm đềm.
Một nụ cười chậm rãi hiện lên trên gương mặt khắc khổ của ông, nét cười không phải của sự chiến thắng, mà là của sự chấp nhận. Từng lời ông nói ra không còn là lời của một ông trùm quyền lực, mà là của một người cha, nhẹ nhàng, ấm áp:
- Cha nghe!
Dù lời nói có phức tạp đến đâu cũng không thể làm trái tim dao động. Điều khiến trái tim rung lên chính là cảm xúc mà đối phương gửi gắm trong từng câu chữ, hơi thở và ánh mắt. Đôi khi, một câu nói đơn giản lại vô tình chạm đến tầng sâu cảm xúc, đánh thức trái tim, khiến nó rung động mãnh liệt. Sức mạnh của ngôn từ không nằm ở sự hoa mỹ, mà ở khả năng khơi gợi cảm xúc và làm nó trỗi dậy.
Hối hận, rất hối hận! Khắc Kỷ hướng ánh lửa tàn về những cử động yếu ớt của đôi môi nhợt nhạt kia, từng lời nói như chạm vào vết nứt trong sâu thẳm đáy vực.
Bỗng một giọt sương lạnh lẽo, như hạt cảm xúc nặng nề, lăn xuống từ khóe môi Khắc Kỷ. Giọt nước ấy không phải lệ, mà như giọt máu chảy từ vết thương chẳng thể lành, chứa đựng mọi nỗi đau, sự hối hận, và dằn vặt. Nó rơi xuống đất, vỡ tan như mảnh thủy tinh, không có âm thanh, nhưng sức nặng đủ để xuyên thủng cả cánh hoa tàn vương vấn lại nhân giới.
Cậu quỳ xuống, từng khớp xương như rã rời, như bị băng giá bao trùm. Cổ họng nghẹn lại, chẳng thể thốt ra tiếng nấc nào, chỉ còn những hơi thở ngắt quãng, đứt đoạn như cánh chim lạc giữa bão tố. Khắc Kỷ cúi đầu, bàn tay run rẩy chạm vào nền đất, không tìm thấy chỗ bấu víu. Mọi thứ xung quanh như ngừng lại, không phải vì sự tĩnh lặng, mà bởi cảm xúc bên trong đã chiếm lĩnh toàn bộ không gian, bóp nghẹt từng nhịp thở của cậu.
Nước mắt tiếp tục lăn dài, nhưng không có tiếng khóc, không có nấc nghẹn - chỉ là sự lặng lẽ của những cơn sóng ngầm trong lòng, âm ỉ, dữ dội, và đớn đau đến tận cùng. Cậu chẳng thể gọi tên nỗi đau này, chỉ có thể nương nhờ làn gió bên cửa sổ, gửi lời tâm tình:
Con xin lỗi... Con có hận cha không? - ông trùm quay mặt đi, cố che giấu giọt nước long lanh đang đọng lại dưới khóe mắt, ánh nhìn xa xăm rơi ngoài cửa sổ như tìm kiếm một điều gì đã mất. Con xin lỗi... - Khắc Kỷ chẳng thể thốt lên thêm lời nào, đôi môi nứt nẻ lặp đi lặp lại như một lời cầu xin tha thứ. Tần Cao Tuấn nuốt xuống dòng nước mắt ấm nóng, nhận ra mình phải là điểm tựa cho đứa con trai bé bỏng này.
Ông nhìn thẳng vào mắt cậu, nơi ánh sáng ấm áp như lối đi dẫn vào một thế giới khác, rồi dang rộng vòng tay, mặc cho những dây dợ vướng víu, bảo:
- Lại đây với cha nào...
Khắc Kỷ òa khóc, vứt túi trái cây xuống trước cửa, như một đứa trẻ bất lực nhào vào lòng ông, thổn thức:
- Cha... cha đã không... hức... hận con... hức... thì sao... con... hức... hức... hận cha được... cơ chứ...
Ông đưa bàn tay chai sạn, vuốt ve tấm lưng run rẩy của cậu, như muốn xoa dịu nỗi đau trong lòng cả hai:
Mua trái cây đi thăm bệnh, sao vứt ngoài cửa thế kia? Hức... - Khắc Kỷ thút thít, lon ton chạy đi lấy trái cây - Cha ăn không? Nếu có, con có thể cắt cho cha được không? - cậu quẹt nước mắt, ánh mắt cầu xin như đứa trẻ mong chờ một nụ cười. (2" Được. Con muốn nghe về Phong không? Phong? Nhưng... cha đừng nhắc gì về việc con tới đây thăm cha nhé! Ư. Cha hứa. Khắc Kỷ ngồi bên giường bệnh, vừa cắt cam vừa lắng nghe ông kế.
- Phong ngày nhỏ ý à, phải nói sao nhỉ? Nó là một thằng yếu đuối.
Khắc Kỷ ngạc nhiên:
Yếu đuối ạ?
Ừ. Chắc con cũng sớm biết về em gái của nó rồi nhỉ? Hai đứa cách nhau ba tuổi, như bù trừ cho nhau vậy. Phong hiền lành, yêu thương động vật, nhưng thường bị bạn bè trêu ghẹo. Họ bảo nó bám váy con gái. Khắc Kỷ trợn tròn mắt, như thể những gì cậu biết về anh chỉ là một hạt cát giữa sa mạc bao la:
Hả? Nó bị gọi vậy cũng đúng. Em nó rất mạnh mẽ, cá tính. Từ nhỏ, con bé đã bộc lộ tài năng võ học. Nó học võ nhanh lắm, nên hay bị nói là không nữ tính, đàn ông. Mà nó có quan tâm đâu, cứ thấy ai chọc Phong là nó đánh. Nó bảo chỉ mình nó được bắt nạt anh, còn lại thì đừng hòng.
Chẳng giống Phong chút nào! Ừ. Lạ lắm đúng không? Để cha kể tiếp! Năm Phong lên mười, một băng tứ trụ tức giận vì bị lộ thông tin. À, quên nói với con nhỉ? Mẹ Phong là một hacker. Bác ấy chắc giỏi lắm nhỉ? Đúng! Em ấy rất thông minh. Em ấy lấy cắp thông tin mật của băng đó, dẫn đến thù hận. Tụi nó đã giết em khi em chỉ mới ba mươi ba. Haizz... Cha đúng là một người cha tồi! Sao lại thế ạ? Sau khi cha tiêu diệt băng nhóm đó để trả thù, cha sống trong đau khổ, rượu chè bê tha, nghiện xì gà cho đến bây giờ. Trong khoảng thời gian địa ngục ấy, cha không chăm sóc tốt cho hai đứa con. Cha chỉ cho tiền để hai đứa tự lo, còn bản thân thì ru rú trong phòng, hết rượu lại khóc. Thật thảm hại!