Ở Trường Là Mọt Sách Ở Nhà Là Xã Hội Đen

Chương 87: Một cánh cửa, hai thế giới



Cánh cửa phòng bệnh bất ngờ mở ra, Ngự Phong bước vào, dáng vẻ lạnh lùng và cương nghị. Ông trùm khẽ nhướn mày, giọng ông vang lên đầy ngạc nhiên:

- Sao con lại về rồi?

Khắc Kỷ nín thở, vội vàng chui xuống gầm giường. Tiếng tim đập mạnh trong lồng ngực khiến cậu có cảm tưởng như nó sắp phá tung lồng ngực mà thoát ra. Cậu nằm áp mặt xuống sàn lạnh, hơi thở như bị bóp nghẹt, đầu óc căng thẳng. (1)

Qua khe hở dưới gầm giường, Khắc Kỷ dõi mắt theo từng bước chân của Ngự Phong. Mỗi chuyển động của anh dường như làm cả cơ thể cậu run lên vì sợ hãi và căng thẳng. Chỉ cần chậm một chút thôi, chắc chắn Ngự Phong sẽ nhận ra cậu đang ở đây.

Ngự Phong bước đến bên giường, cơn gió hạ thoang thoảng phả cái mùi hương êm dịu, như thứ chất gây nghiện mê hoặc Ngự Phong. Tâm trạng anh trở nên tốt hơn, anh nắm lấy tay Tần Cao Tuấn mà bảo:

- Cha à, con khác xưa rồi. Con đã hoàn thành nhiệm vụ, chẳng có lý do gì để con nấn ná lại cái nơi ấy nữa.

Mùi hương êm dịu phảng phất trong không khí len lỏi vào mũi anh, dần trở nên đậm nét. Ngự Phong nhíu mày:

- Là mùi của Kỷ! - anh bật dậy, dáo dác tìm kiếm. (1

Một lời nói cất lên, hai con người giật mình. Con trùm cố tỏ ra bình tĩnh, ông hiểu tính con trai mình, liền nhanh trí trêu chọc, cố nhấn mạnh như thể muốn để ai khác nghe thấy

- Con là nhớ Kỷ sao?

Anh khẽ cười nhạt:

- Con? Con nhớ nó? Cha à, cha già thật rồi đấy!

Dưới gầm giường, Khắc Kỷ nằm im, trái tim dường như bị đè nặng bởi những lời nói lạnh lùng của Ngự Phong. Chúng như những con rắn độc chết người, xâm nhập dần vào cơ thể, cắn xé từng sợi dây thần kinh, khiến đầu óc tê dại, chân tay mềm nhũn. "Em nhớ anh..."



- Cha nhảm quá đi! Thôi, con về quản lý lại tài chính một chút. Cha nhớ ăn... Khoan, thức ăn này ai mang đến cho cha?

Ông bình thản:

- Kỷ mang.

Khắc Kỷ mở to mắt, kinh ngạc. Cậu đã dặn ông không được tiết lộ việc mình đến đây, vậy mà...

Ngự Phong thờ ơ trước câu trả lời kia:

- Ít nhất cũng biết xin lỗi... Vậy cha cứ ăn tiếp đi, con về!

Anh quay người bước đi, không hề ngoảnh lại. Khi cánh cửa phòng bệnh khuất xa, bước chân Ngự Phong bắt đầu chậm lại và run rẩy. Anh ngồi xuống trong góc hành lang, dòng cảm xúc như cơn sóng thần hút nước, chỉ chờ đến lúc này mà trào ra. "Tôi nhớ em... nhớ muốn phát điên lên..."

Anh ôm đầu, cố che đi màn mưa mặn chát. Hàm răng đều cắn cho đến khi vành môi bật máu, bàn tay quấn băng siết chặt một góc áo như níu giữ sự đau khổ, dằn vặt - Vương Khắc Kỷ.

Khắc Kỷ từ từ chui ra khỏi gầm giường, đôi chân cậu như muốn rụng rời. Cậu không trách ông trùm. Những lời nói lạnh lùng của Ngự Phong vẫn vang vọng trong đầu cậu, như thứ chất độc từ từ ngấm vào tim. Trong đống hỗn độn của tâm trí, cậu giữ chặt lấy một dòng suy nghĩ: "Em không thể sống nếu thiếu anh!" Cậu ôm chặt nó như ngọn cỏ sinh mạng, thứ duy nhất có thể cứu vớt cậu vào lúc này.

Cậu nhìn Tần Cao Tuấn, giọng run rẩy:

- Cha nói xem con phải làm sao đây? Tụi con không chỉ là bạn thân, tụi con xem nhau như tri kỷ....

- Làm hòa đi! - lời nói thốt lên từ miệng ông nhẹ như gió mây, đôi mắt rọi thẳng vào lòng cậu.

Khắc Kỷ im lặng, cúi người chào ông rồi vụt chạy đi, chạy đến biệt thự Angel of Death. "Không thể buông tay, nếu buông đồng nghĩa với cái chết! Dù biết trái tim này đã chết từ lâu, nhưng đã làm kẻ hèn thì làm cho trọn vẹn. Kẻ hèn này sợ cái chết đấy, thật sự... chưa muốn chết..."

Bàn chân cậu vô thức chạy trên đường mòn, như thể cái lối ấy đã hằn sâu vào trong cái bản năng. Cậu dừng chân trước cổng biệt thự, chẳng nói chẳng rằng, cứ thế tiến thẳng lên tầng ba.



Những ánh mắt xỉa xói sau lưng như thể cắn nuốt từng phần linh hồn, nhưng cậu chẳng hoài bận tâm đến. Cậu cắm đầu mà chạy cho tới khi cái bóng dáng cô độc đó lần nữa hiện lên trước mắt.

Cậu quỳ xuống trước căn phòng chưa buông màn, chưa chuyển sang chế độ ban đêm, cũng như cơ hội của cậu chưa hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng. Cậu gào thét đến khan cổ họng, cố gắng lấy chút sự chú ý nhỏ nhoi của người bên trong:

- Em xin lỗi! Xin... hãy tha thứ cho em... - đôi mắt khô cạn như sa mạc cháy, bốc lên làn hơi nước nóng hổi.

Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng. Căn phòng tối dần, tấm rèm từ từ khép lại. Khắc Kỷ gào lên, giọng khàn đục:

- Xin anh... chỉ cần một cái liếc mắt thôi cũng được... Em xin anh đấy! Xin anh...

Ngự Phong ngồi trong phòng, nỗi đau như hàng ngàn lưỡi dao âm thầm xuyên vào tim. Anh rời khỏi giường, lẳng lặng bước đến bên cửa, tựa lưng vào như thể cố ngăn mình khỏi gục ngã. "Tôi không nhìn thấy em, nhưng từng lời em nói cứ như thấm vào tim tôi... Nhưng liệu rằng... tôi có thể tha thứ cho em không? Tim tôi đau quá... có lẽ... tôi sẽ không chịu nổi mất"

Đêm nay, Kỷ Kỷ không ngủ, Phong Cẩu cũng không tài nào chợp mắt. Khắc Kỷ quỳ ngoài cửa, đôi vai run rẩy theo từng tiếng nấc nghẹn ngào, gào khóc cầu xin trong sự tuyệt vọng. Ngự Phong ngồi phía bên kia cánh cửa, lặng nghe từng âm thanh yếu ớt đó, mỗi lời cậu nói như một chiếc búa đập mạnh vào trái tim đang nứt vỡ của anh.

Cả hai ở rất gần nhau, từng hơi thở đồng điệu tựa như sợi chỉ mong manh nối liền hai người. Họ cùng khóc, cùng đau khổ, cùng chung một nỗi tiếc nuối, xót xa. Chỉ cách nhau một cánh cửa, nhưng tưởng chừng như cách xa hàng thiên trường vạn lý, như đang ở hai thế giới xa vời... Không ai biết người kia trông như thế nào, nhưng họ biết rõ hình ảnh của đối phương đã khắc sâu trong trái tim mình, đến mức thành sẹo... và giờ đây đang rỉ máu.

Ngự Phong cố nén những giọt lệ đau đớn, không muốn để người bên ngoài nghe thấy tiếng khóc của mình. Nhưng giờ đây, anh chỉ muốn gào thét, muốn xé tan nỗi lòng bị đè nén suốt bao lâu.

Khắc Kỷ dựa vào cửa để chống lấy cơ thể rã rời, đôi môi hồng run rẩy, lời nói chỉ còn là tiếng gió thét gào:

- Em xin lỗi... xin lỗi... xin lỗi rất nhiều... Ngủ ngon, Phong Cẩu! - giọng cậu dần yếu đi, trả lại không gian tĩnh lặng cho người bên trong. Nhưng cậu nào hay, người đó vẫn lặng lẽ lắng nghe từng lời thì thầm của cậu.

Tần Cao Tuấn ngồi trên giường bệnh, cơ thể tuy đã khá hơn nhưng tâm trí lại không yên. Ông nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng đầy bứt rứt, khó chịu. "Hai đứa nó cứ thế này thì đau chết mất! Phải xuất viện sớm thôi!"

Không thể chờ đợi thêm, với sự bồn chồn khó tả, Tần Cao Tuấn quyết định xuất viện ngay trong đêm. Không thông báo với bác sĩ hay bất kỳ ai, ông lẳng lặng rời khỏi phòng, mang theo một cảm giác nặng nề và vội vã, như thể có điều gì đó đang chờ ông phía trước.