Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 54: Rơi xuống núi (2)



Hoài Ngọc cố sức dịch chuyển vào bên trong, bởi vì dược tính phát tác, cả người hắn nhũn ra không thể nhấc lên nổi, cho nên vừa rồi hắn mới mặc cho Tống Thời Hiền xách hắn lên mà không có khả năng phản kháng, nếu không, dù hắn có bị thương thì tám người như Tống Thời Hiền cũng không đủ để chống lại hắn.

“Làm sao nàng tìm được nơi này? Còn ăn mặc thành như vậy, vị đại đương gia thật sự muốn cưới hai người các nàng đâu? Các nàng có chịu thiệt gì hay không? Quên đi, nhìn bộ dáng tung tăng nhảy nhót này của nàng cũng biết là tại sao nàng có thể trốn thoát được? Tỷ tỷ của nàng đâu?”

Thẩm Gia vỗ đầu nàng một cái: “Chết rồi! Suýt chút nữa ta quên mất!”

Nàng nhanh chóng chạy đến đỡ Hoài Ngọc trên mặt đất đứng lên, đồng thời nói: “Chúng ta phải nhanh chóng đi cứu Thẩm Như.”

Hai người đi ra khỏi thạch động, Thẩm Gia kể lại nàng đã trốn thoát như thế nào, làm sao nàng có thể tìm thấy được nhà giam.

Sau khi nàng trốn thoát khỏi hỉ phòng, đi chưa được mấy bước đã đụng phải những nữ nhân bị bắt lại trên núi, bọn thổ phi đang ở trước điện ăn uống thả cửa, các nàng ấy lại ăn một chút cơm thừa canh cặn. Thẩm Gia vốn nghĩ là nàng xong đời rồi nhưng ai biết khi những nữ nhân bụng lớn đó nhìn thấy nàng vẫn tiếp tục ăn cơm thiu màn thầu hấp nguội, dường như không hề nhìn thấy nàng.

Thẩm Gia lấy hết can đảm bước tới, hỏi một nữ nhân nhìn có vẻ khá tốt bụng xem nhà giam ở đâu, đối phương cũng không hé răng mà chỉ cho nàng phương hướng, Thẩm Gia đi theo hướng đó thì thấy thạch động này.

Hoài Ngọc hỏi nàng: “Trên đường nàng không gặp phải ai khác đến đây à?”

“Không.” Thầm Gia cau mày nói: “Ta cũng cảm thấy rất kỳ lạ, dọc đường đi ta không thấy ai cả, cũng không biết là đang đi tới đâu, hay là nói vận khí của ta rất tốt nhỉ?”

Hoài Ngọc nói: “Chắc là không phải như vậy.”

Hắn nói vậy là có ý gì? Thầm Gia không vui nói: “Ta không thể có lúc gặp may hay sao?”

“Không phải, nàng nhìn bên kia xem.”

Hoài Ngọc ra hiệu cho nàng nhìn sang bên phải ở phía trước, Thẩm Gia quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lửa bùng lên trời chiếu sáng một nửa bầu trời đêm, nàng đang tự hỏi sao đêm nay lại sáng đến như vậy, ngay cả nàng cũng có thể nhìn đường rất rõ ràng.

“Đây là... Đi lấy nước sao?”

“Không biết.” Hoài Ngọc lắc đầu: “Có lẽ không đơn giản như vậy, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi.”

“Đúng, đúng, đúng!”

Thẩm Gia nhớ lại Thẩm Như vẫn còn đang chờ nàng tới cứu, thầm nghĩ ngàn vạn lần nàng ấy đừng xảy ra chuyện gì, tuy nàng không quá thích vị tỷ tỷ này nhưng vẫn không thể trơ mắt nhìn nàng ấy bị g.i.ế.c chết, huống chi đêm nay nếu không nhờ Thẩm Như, Hoài Ngọc sớm đã c.h.ế.t từ lâu rồi.

“Chúng ta đi nhanh một chút.”

Nhưng mà nàng dìu Hoài Ngọc ở một bên, thật sự không thể đi nhanh được, còn mệt đến mức thở hồng hộc, mồ hôi đầy đầu.

Thẩm Gia nhịn không được mà oán giận: “Sao ngươi lại nặng như vậy chứ, nặng c.h.ế.t ta rồi, bình thường ngươi không thể ăn bớt đi hai chén cơm hay sao?”



Bỗng nhiên nàng cảm thấy lời này sao lại quen tai đến vậy, nhớ lại một chút thì đây không phải là lời mà Hoài Ngọc đã nói với nàng lúc trước hay sao? Thật đúng là Thiên Đạo luân hồi, không ai có thể tránh khỏi.

Vẻ mặt Hoài Ngọc không tốt nói: “Câm miệng.”

Hắn vô cùng chán ghét việc đi đường cũng không được mà chỉ có thể suy yếu vô lực ỷ lại vào Thẩm Gia này, hắn chỉ có thể tận lực đặt trọng tâm về phía mình, tuy thân hình Thẩm Gia đẫy đà nhưng khung xương lại tinh tế nhỏ nhắn, hắn sợ mình sẽ đè ngã nàng.

Thẩm Gia an tĩnh một lát lại bắt đầu lầm bầm: “Dược tính này của ngươi khi nào thì mới hết tác dụng thế?”

“Không biết, ta cũng chưa từng kê đơn nhuyễn cân tán, sao ta có thể biết được.”

“Hoài Ngọc, ta mệt quá đi...”

Hoài Ngọc thấy nàng mệt đến mức mặt mày đỏ bừng, hổn hển thở dốc cũng đau lòng nói: “Nếu không thì nghỉ ngơi một lát, hoặc là nàng tìm cho ta một nhánh cây, ta có thể tự mình trụ vào đó, không cần nàng đỡ.”

Thẩm Gia dừng lại thở hổn hển mấy hơi, lắc đầu nói: “Không cần, đi thôi, trước tiên cứu Thẩm Như mới là điều quan trọng.”

Nói xong nàng vừa cố hết sức đỡ hắn đi về phía trước, vừa cầu nguyện: “Hy vọng đừng đụng phải người.”

Vừa dứt lời, bọn họ liền nghênh diện đụng phải một đoàn người.

Hoài Ngọc: “.....”

Hoài Ngọc quay đầu giận mắng: “Thầm Gia, nàng thật là thối miệng!”

Thẩm Gia có chút oan uổng nói: “Chuyện này thì liên quan gì đến ta cơ chứ?”

Người tới còn là người quen, là La hương chủ cùng với một vài tên thuộc hạ của hắn. Bọn chúng là những người phụ trách canh gác tuần tra ở bên bờ đêm nay, cũng là nhóm đầu tiên chiến đấu với nhóm người Ngô Trọng Dụng và Lãnh sư gia ở trên hồ.

Lúc đầu khí thế của bọn chúng như chẻ tre, đám quan binh dường như đều bị tiêu diệt hoàn toàn, nhưng sau đó Binh Bộ thượng thư Nam Kinh đem theo 3000 thủy sư tiến đến tiếp viện, thế cục chiến trường liền nghiêng về một bên.

Uy danh của thủy sư Đại Tấn vang khắp tứ hải, được thành lập từ thời Thái Tổ, trợ giúp Thái Tổ chiến thắng trận thủy chiến Thái Hồ cùng với trận thủy chiến trên hồ Bà Dương. Từ đó bình định lưu vực sông Trường Giang, tiến tới đóng đô thiên hạ. Đám ô hợp bọn chúng bình thường còn có thể đánh dân binh chứ sao có thể là đối thủ của quân đội chính quy triều đình. Ngay khi tàu chiến b.ắ.n đại bác, nhóm thổ phi sợ hãi đến mức hồn phi phách tán, trong nháy mắt đều bỏ chạy tán loạn, có vô số t.h.i t.h.ể trôi nổi trên mặt nước, m.á.u đổ khắp nơi như nhuộm đỏ cả hồ, tiếng kêu thảm thiết khóc thét không dứt, Sào Hồ đã biến thành chiến trường của Tu La.

La hương chủ nhận ra mình không thể chiến đấu được nữa nên đã dẫn theo một vài huynh đệ đi lên núi, chuẩn bị dọn vàng rồi bỏ chạy, hắn biết sau núi có một con đường nhỏ có thể dẫn xuống núi, ai ngờ vừa lúc đụng phải Thẩm Gia và Hoài Ngọc.

Hai đám người lập tức sửng sốt trong giây lát, không hẹn mà đồng thanh thở dài, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.

Hoài Ngọc phản ứng lại trước tiên, hắn thì thầm vào tai của Thẩm Gia: “Đi thôi!”

Thẩm Gia đỡ hắn xoay người rời đi, còn chưa đi được vài bước, La hương chủ rốt cuộc cũng hoàn hồn: “Bắt lấy bọn chúng! Không được để bọn chúng chạy thoát!”

Vài tên tay sai xông đến, Thẩm Gia gấp gáp đến mức tăng tốc độ, nhưng hai chân Hoài Ngọc lại quá yếu theo không kịp nàng, cuối cùng chật chật vật té ngã xuống đất, Thẩm Gia muốn chạy tới để đỡ hắn đứng dậy nhưng Hoài Ngọc lại hô to về phía nàng: “Chạy đi! Đừng đến đỡ ta!”



“Ta…”

Thẩm Gia sao có thể mặc kệ hắn một mình mà chạy trốn, trong lúc nàng còn đang do dự, hai tên tay sai đã bắt được hai cánh tay của nàng vặn ngược ra phía sau.

“Buông nàng ấy ra!” Hoài Ngọc phẫn nộ kêu lên, vừa cố gắng hết sức để đứng dậy.

La hương chủ đi tới, đá vào đầu vai của hắn khiến hắn té sấp xuống.

Thuộc hạ ở phía sau do dự nói: “Hương chủ, kỳ thật chúng ta có thể đưa bọn họ về làm con tin…”

Khi lên bờ, bọn chúng cũng đã biết được thân phận thật sự của Hoài Ngọc là Phù Phong Vương, cấp dưới nói cũng có đạo lý, bắt Hoài Ngọc và Thẩm Gia làm con tin, trao đổi với triều đình để có một con đường sống.

Biện pháp này chỉ dạo quanh một vòng ngắn trong đầu La hương chủ liền bị hắn gạt sang một bên.

Nguyên nhân là khi không có hắn, vừa rồi khi ở chân núi, vị Binh Bộ thượng thư kia đã nói rất rõ ràng, mục đích của chuyến đi lần này chính là muốn dẹp sạch trại Bạch Hổ.

Kể từ khi bọn chúng trở thành thổ phỉ trên núi Ngân Bình tới nay, mấy tên quan châu quan huyện luôn nói về việc “Nhấn mạnh vừa đàn áp vừa xoa dịu, vừa trao ân huệ vừa có thể huy động sức mạnh”, nhưng có thấy khi nào cả đâu? Bọn quan binh thấy chúng liền như thỏ thấy chim ưng, trong nháy mắt đã bỏ chạy không thấy bóng dáng, chỉ có duy nhất lần này là nói rõ muốn tiêu diệt chúng, việc này có nghĩa là chúng không có đường sống. Giao ra Phù Phong Vương và Vương phi bất quá chỉ là c.h.ế.t chậm hơn một chút mà thôi, triều đình tuyệt đối không thể buông tha cho bọn họ, thiên hạ to lớn đều là đất của vua, chúng có thể chạy đến chỗ nào cơ chứ?

Ngược lại, nếu chúng không giao ra, ba ngàn thủy sư kia càng có lý do san bằng núi Ngân Bình, coi như là báo thù rửa hận vì Phù Phong Vương, ngày sau triều đình có truy trách thì cũng có một lý do chính đáng. Nói tóm lại, bọn họ to gan lớn mật, dám bắt cóc người cháu được sủng ái nhất của đương kim Thánh Thượng, kết cục cuối cùng chỉ có một chữ c.h.ế.t mà thôi.

Con người ai cũng sẽ chết, có thể nặng như Thái Sơn hay nhẹ tựa lông hồng, đối với La hương chủ mà nói, dù sao cũng đều là chết, vì thế nếu hắn c.h.ế.t thì cũng muốn kéo hai cái đệm lưng, cái gì mà Vương gia, Vương phi, còn không phải cũng sẽ làm bạn đồng hành trên đường đi đến hoàng tuyền với hắn hay sao.

La hương chủ cười lạnh nói: “Đối phó với quan phủ nhiều năm như vậy, các ngươi còn không biết đức hạnh của những tên cẩu quan đó hay sao? Nói không chừng sau khi thả chúng ta đi lại phái binh lính tới truy đuổi, các huynh đệ, chúng ta đang đi trên một con đường dẫn tới cái chết!”

Hắn đi về phía trước, oán hận nhìn Thẩm Gia nói: “Tiện nhân, ngươi cắn ta một cái, đã tới lúc ngươi phải trả nợ rồi, buông ả ra!”

Hai tên tay sai nghe theo lời hắn ta buông cánh tay của Thẩm Gia ra.

Thẩm Gia không hiểu La hương chủ muốn làm cái gì, nhưng nàng bị sát khí nơi đáy mắt của hắn ta làm cho kinh sợ, sợ hãi đến mức lui về phía sau vài bước, theo bản năng nhìn phía Hoài Ngọc: “Hoài Ngọc, cứu ta...”

“Hắn không cứu được ngươi đâu, hắn còn không thể tự cứu được mình kìa.”

La hương chủ bắt lấy cánh tay của nàng, cười lạnh với Hoài Ngọc đang nằm trên mặt đất nói: “Tiểu tử, ngươi hãy mở mắt thật to mà nhìn cho rõ!”

Nói xong, hắn dùng sức đẩy Thẩm Gia xuống vực sâu vạn trượng.

“!!!”

Hoài Ngọc trừng lớn hai mắt, kêu lên một tiếng tê tâm liệt phế, nhảy xuống theo không chút do dự.

— QUẢNG CÁO —