Ôm Chặt Bắp Đùi Nhân Vật Phản Diện

Chương 75: Đám hỏi



"Hiểu Hiểu, em sao vậy?" Lúc Lâm Hiểu vừa vào cửa, Đường Thiên Dật liền phát hiện sắc mặt cô tái nhợt, cả người có chút hoảng hốt, bởi vậy hết sức lo lắng.

Lâm Hiểu ngẩng đầu nhìn Đường Thiên Dật, cô rất muốn hỏi Đường Thiên Dật hắn có biết hay không chuyện đám hỏi này, nhưng cô như thế nào cũng không mở miệng được. Nếu như Đường Thiên Dật có chủ tâm lừa gạt mình thì sao? Lâm Hiểu trong nội tâm nói như vậy. Cô biết rõ Đường Thiên Dật là người vì đạt mục đích không từ thủ đoạn nào, nếu như hắn vì muốn được thế lực Quách gia mà cưới một phụ nữ khác, Lâm Hiểu biết chính mình không ngăn cản hắn được, huống chi cha mẹ cô được Đường Thiên Dật che chở, nếu chỉ có một mình một người thì cùng lắm là ra đi, nhưng cha mẹ cô thì làm sao bây giờ? Bọn họ chỉ là người bình thường, không thể nào đi theo cô lang bạt thời mạt thế.

Trong nháy mắt trong đầu Lâm Hiểu vọt tới đủ các loại tư tưởng hỗn loạn, nhưng cuối cùng cô cái gì cũng không nói, chỉ cứng ngắc nói ra, "Bụng có chút đau."

Đường Thiên Dật hiểu ngay, hai ngày nay đúng lúc là kinh nguyện của Lâm Hiểu, "Vậy em mau đi nghỉ đi, anh gọi người đem nước đường đỏ lại đây."

Lâm Hiểu trầm mặc gật gật đầu, Đường Thiên Dật cũng không nói gì, chỉ cho là cô là đau bụng không muốn nói chuyện.

Ngày hôm sau, Lâm Hiểu nghĩ tới như thế này không phải là biện pháp, chính mình nên biết sự thật chân tướng, bởi vì vậy cô nghĩ đến La Tiểu Bàn. Cô chính mình đi hỏi, khó tránh khỏi sẽ làm Đường Thiên Dật phát giác, cho nên chỉ có thể nhờ người khác đi tìm hiểu. Mà Nghiên Kinh đã trở thành thủ hạ trung thành của Đường Thiên Dật, rất nhiều chuyện cũng sẽ không nói với Lâm Hiểu.

Nhưng La Tiểu Bàn không giống vậy, hắn là người có dị năng hệ thổ, mặc dù hiện thời đẳng cấp dị năng tăng lên, nhưng do lực công kích không cường đại, không tiến vào đội chiến đấu trọng yếu mà chỉ làm tiểu đội trưởng đồ thế chấp. Bất quá cậu ta trời sinh nói nhiều, hay bởi vì quan hệ với Lâm Hiểu, trong căn cứ nhân duyên rất tốt, biết rất rõ nhiều tin tức các loại, cậu ta cũng từ trước đền nay nói đủ chuyện phiếm bát quái với Lâm Hiểu, cho nên quan hệ với Lâm Hiểu cũng khá gần.

Nếu nói với La Tiểu Bàn, hắn sẽ nguyện ý giúp mình.

Lâm Hiểu đang nghĩ tới La Tiểu Bàn, cậu ta liền chính mình đến, vừa vặn Đường Thiên Dật đi ra ngoài, đối với Lâm Hiểu thời cơ không thể nào tốt hơn.

"Đại tỷ, cô có khỏe không?" La Tiểu Bàn vừa tiến đến, liền một bộ dáng thần bí hề hề, còn nhìn chung quanh một chút, xem không có người liền đóng cửa lại.

"Khá tốt, cậu làm cái gì vậy?" Chẳng lẽ La Tiểu Bàn cũng đã biết tin tức?

"Cô chẳng lẽ không có nghe tin tức gì sao?"

Lâm Hiểu trong nội tâm rùng mình, thần sắc căng thẳng, "Cậu nói là?"

La Tiểu Bàn có chút do do dự dự, nếu như đại tỷ biết rõ chuyện này chắc chắn sẽ không đồng ý, làm thế nào mà lại gió êm sóng lặng như thế, cho nên cậu muốn đến thăm dò ngọn nguồn một chút. Hiện thời xem ra là thật chẳng hay biết gì, cậu không khỏi nghĩ tới đại tỷ thật không đáng bị như vậy, nhưng là vừa sợ bị thủ lĩnh biết chính mình để lộ ra, mình sẽ bị thủ lĩnh trách phạt, nhưng năm đó nếu không nhờ đại tỷ, chính mình đã sớm chết ở địa phương nào đó rồi, nào có tốt lành được như hiện tại.

Bởi vì vậy, cậu lấy lại bình tĩnh, nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói, "Tôi gần đây nghe nói thủ lĩnh muốn đám hỏi với Quách gia, cô trước không nên gấp gáp, khả năng chỉ là lời đồn, không thể coi như thật."

Lâm Hiểu trong nội tâm một trận co rúm, sắc mặt cứng ngắc, thay đổi từ trong miệng người khác nghe ra tin tức này, cô đau lòng tột đỉnh, đó là người cô yêu nhất! Hắn tại sao có thể phản bội mình! Tại sao có thể!

La Tiểu Bàn vừa nhìn thấy sắc mặt Lâm Hiểu không đúng, trong lòng không khỏi lộp bộp, "Cô cũng nghe nói phải không?"

Lâm Hiểu từ vô biên vô tận thống hận cố gắng phục hồi tinh thần lại, xem La Tiểu Bàn đang lo lắng nhìn mình, miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười, nhưng mà nụ cười này ở trong mắt La Tiểu Bàn so với khóc còn khó coi hơn, Lâm Hiểu thanh âm khô khốc nói ra, "Tôi vốn là muốn tìm cậu nhờ hỏi thăm sự tình này, hiện thời xem ra không cần nữa, phỏng đoán tất cả mọi người đều biết rõ, chỉ có tôi là người cuối cùng biết đến."

"Đại tỷ, không cần thương tâm, nói không chừng thủ lĩnh có dụng ý đặc thù gì, cô cũng biết một năm nay Quách gia thế rất lớn, thủ lĩnh nói không chừng chỉ là muốn kiềm chế bọn họ, hơn nữa còn chưa kết luận đâu, đây cũng chỉ là tin tức đồn đãi."

"Cậu không cần an ủi tôi, cậu nghĩ rằng tôi không hiểu sao!" Lâm Hiểu ánh mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, "Tiểu béo, cậu đi về trước đi, tôi muốn yên tĩnh một chút."

Lâm Hiểu cũng không biết rõ ngày hôm ấy cô trải qua như thế nào, đợi đến khi cô chút hồi phục tinh thần lại đã là chạng vạng, không lâu sau Đường Thiên Dật cũng trở về.

Trong một tháng sau đó, Lâm Hiểu có nhiều lần ám hiệu với Đường Thiên Dật có hay không có chuyện gạt mình, nhưng Đường Thiên Dật đều nói sang chuyện khác, mà trong căn cứ lời đồn đãi đám hỏi giữa Đường Thiên Dật và Quách gia cũng không còn.

Lâm Hiểu biết rõ đây không phải là bởi vì lời đồn đãi được chứng thực là giả dối hư ảo, cũng không phải là Đường Thiên Dật hủy bỏ dự định này, mà là do Đường Thiên Dật ra lệnh, cô có thể cảm giác rõ ràng sau lưng mình hộ vệ nhiều hơn, cũng cảm giác được mỗi lần chính mình nói chuyện với người khác đều có người ở gần.

Mà một thứ để cho Lâm Hiểu chứng thực đám hỏi của Đường Thiên Dật cùng Quách gia chính là thái độ của Quách Thi. Lâm Hiểu biết rõ Quách Thi thích Đường Thiên Dật, chỉ là lúc trước bởi vì tôn trọng Lâm Hiểu, mà Đường Thiên Dật cũng đối với cô không hứng thú, Quách Thi mỗi lần nhìn thấy Đường Thiên Dật đều là lẩn tránh, vốn là Lâm Hiểu còn cảm thấy Quách Thi làm như thế càng làm cho cô quý trọng người bạn này, nhưng hiện thời Quách Thi thấy Đường Thiên Dật đã không còn tránh đi, thậm chí có lúc, Lâm Hiểu còn phát hiện trong mắt Quách Thi không che giấu tình yêu cùng đam mê khi nhìn Đường Thiên Dật.

Lâm Hiểu còn có lúc hoài nghi, hai người kia có phải hay không sau lưng mình đã phát sinh quan hệ, nhưng cô không dám chọc đi tầng cửa sổ này, không phải bởi vì cô ẩn nhẫn chấp nhận, mà là vì cô sợ nếu không có tầng giấy này, Đường Thiên Dật sẽ đem mình nhốt lại, lại không cho cô nhìn thấy thế giới bên ngoài.

Lâm Hiểu biết rõ Đường Thiên Dật có năng lực này, cũng biết thủ đoạn tàn khốc của hắn, Lâm Hiểu không dám lấy cả đời mình ra đánh cuộc. Cho nên trong một tháng này, Lâm Hiểu trôi qua hết sức thống khổ, mỗi lần cùng Đường Thiên Dật làm chuyện yêu, cô đều chán ghét không thích, nghĩ đến người đàn ông này cùng một nữ nhân khác trên giường mây mưa, cô cảm giác nội tâm có ngọn lửa hừng hực bừng cháy làm mình muốn bệnh. Nhưng trước mắt cô không thể hành động thiếu suy nghĩ, nhất định phải tìm cơ hội, tìm đường lui, sau đó mang cha mẹ rời Đường Thiên Dật đi.

Vốn là cô còn tưởng rằng dựa vào tình yêu của mình có thể thay đổi kết cục với boss, nhưng là cô đã nghĩ sai, cô không phải là nữ chủ, cũng không phải là chúa cứu thế, cuối cùng chỉ có thể khiến cho chính mình ngã thảm mà thôi.

Bên kia, ở khu làm việc, tất cả mọi người rụt đầu rụt cổ lại làm việc, hận không thể tự làm cho mình biến đi. Một thanh niên da ngăm đen hỏi đồng đội bên cạnh, "Cậu nói gần đây thủ lĩnh xảy ra chuyện gì, vẫn luôn sấm sét giăng đầy, không phải là cãi nhau với phu nhân chứ?"

Đồng đội kia lập tức quay đầu nhìn chung quanh, "Cậu muốn chết à, loại chuyện như vậy cũng dám nói ra, cẩn thận bị thủ lĩnh nghe thấy."

"Như vậy là thật sao?"

Đồng đội lập tức hung hăng trừng mắt liếc, "Cậu muốn chết cũng đừng kéo tôi."

Nói xong nhanh chóng vượt qua đối phương, làm bộ như không biết. Trong nội tâm nghĩ tới, xem ra gần đây tuyển đội viên mới chất lượng càng ngày càng không được việc, sự tình của thủ lĩnh cũng dám nói khắp nơi, bất quá cũng là bọn họ chưa từng lĩnh giáo qua thủ đoạn của thủ lĩnh, nghĩ tới đây người thanh niên run rẩy, một trận hàn khí thổi quét qua lưng.

Sâu trong khu làm việc, ở một gian phòng làm việc, bên trong đứng hai thân ảnh dáng người thon dài. Người đàn ông cao hơn toàn thân phát ra một cỗ u ám, khiến cho người kia cũng không dám dựa vào gần quá, trong nháy mắt mọi vật trong phòng như biến mất không còn tồn tại trên thế gian, người đàn ông thấp hơn cũng không dám thở mạnh, chỉ cung kính cúi đầu.