Ôm Chặt Bắp Đùi Nhân Vật Phản Diện

Chương 76: Kế hoạch



Qua một lúc, người cao cuối cùng mở miệng nói chuyện, "Quách gia, đừng tưởng rằng ta không động, bọn họ liền tưởng một tay che trời, lại dám đem giao dịch của chúng ta nói ra!"

Không sai, hai người này chính là Đường Thiên Dật và quân sư căn cứ Quý Thâm, "Vốn còn nghĩ tới, nếu Quách gia ngoan ngoãn nghe lời, chúng ta sẽ dùng thủ đoạn ôn nhu một chút, nếu đã dạng này, ta không cần thiết khoan dung như thế."

Đường Thiên Dật trong lòng tức giận ngập trời, hắn vốn là nghĩ tới cưới Quách Thi về làm bài trí, sau đó không biến sắc tan rã Quách gia, dù sao Quách gia này vài năm nay ở căn cứ xác thực thế lực rất lớn, hắn muốn dùng phương cách tổn hại tới căn cứ ít nhất mà đem Quách gia một lưới bắt hết. Không nghĩ tới Quách gia lại không chờ đợi, cứ như thế mà lan truyền khắp nơi trong căn cứ tin tức hắn muốn đám hỏi với Quách Thi, quan trọng nhất còn bị Lâm Hiểu nghe được!

Nghĩ đến đây, con mắt đen tuyền hắn càng lộ thêm vẻ giận dữ nồng nặc, vốn là muốn chờ qua một thời gian ngắn, chờ hắn thỏa thuận được nội dung giao dịch với Quách gia sẽ nói với Lâm Hiểu cũng không muộn, bởi vì trong lòng hắn kỳ thật đối với sự tình này cũng là có điểm chột dạ, chỉ sợ Lâm Hiểu tức giận, cho nên cố kéo được chừng nào hay chừng đó, không ngờ bị Quách gia chọc thẳng ra ngoài, dù sao bọn họ vẫn chưa chính thức đạt thành hiệp nghị.

"Chờ lúc tôi xuất phát đi kinh đô, anh dựa theo kế hoạch mà làm."

Quý Thâm nghiêm túc nói, "Được, thủ lĩnh, hết thảy đều đã an bài tốt, chờ anh trở về, Quách gia cũng sẽ không còn tồn tại."

"Các ngươi đã không thể chờ đợi được như thế, ta liền cho các ngươi đi địa phủ sớm một chút như các ngươi muốn."

Duy một rắc rối là Lâm Hiểu, "Hiện tại trong căn cứ còn có người truyền tin tức không?"

"Không có, thủ lĩnh, tất cả những người lắm mồm đã giải quyết."

"Rất tốt, anh đi xuống đi." Đợi đến khi Lâm Hiểu cùng mình từ căn cứ kinh đô trở lại, Quách gia đã không còn tồn tại, lúc đó làm cho cô tin rằng đây chỉ là một lời đồn thì tốt, Đường Thiên Dật nghĩ vậy.

Cho đến khi cửa phòng làm việc đóng kín lại, Quý Thâm mới dám lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, vừa rồi trong nháy mắt anh còn cho rằng thủ lĩnh sẽ giết mình! Thủ lĩnh thật sự là càng ngày càng khủng bố, chỉ có phu nhân mới trị được anh ta! Cho nên cái Quách gia này không thể lưu, nếu bởi vì chuyện này phu nhân thủ lĩnh tức giận với thủ lĩnh, anh ngẫm lại, hậu quả không biết đáng sợ đến thế nào.

Một ngày nào đó tháng sau, Đường Thiên Dật mang theo ba mươi mấy người lên đường. Trước khi đi, mẹ Lâm còn lo lắng, "Hiểu Hiểu, con nói với Thiên Dật đi, để con lưu lại căn cứ, nguy hiểm như thế một người con gái đi làm gì."

Lâm Hiểu trấn an, "Mẹ, người biết mà, Dật ca ca quyết định rồi thì con nói cũng vô dụng."

Cha Lâm kéo tay mẹ Lâm, "Được rồi, có Thiên Dật đi cùng, Hiểu Hiểu không có chuyện gì đâu, em không cần lo lắng vớ vẩn."

Đường Thiên Dật dùng tay vỗ vỗ vai Quý Thâm, trong ánh mắt lóe qua một đạo sắc quang tối tăm, "Căn cứ giao cho anh."

Quý Thâm thẳng tắp sống lưng, nghiêm túc trả lời, "Tuân lệnh, thủ lĩnh."

Đường Thiên Dật hài lòng gật đầu, "Chúng ta xuất phát."

Thần Hi cách căn cứ kinh đô khá xa, trước mạt thế ngồi xe năm sáu giờ sẽ đến, nhưng hiện tại bọn họ dự tính đi phải một tháng rưỡi, hiện giờ cách thời gian được mời còn hai tháng, bọn họ dự phòng nửa tháng cho tình huống bất ngờ đột phát.

Đường Thiên Dật dĩ nhiên ngồi cùng với Lâm Hiểu trên một chiếc xe. Lâm Hiểu ngồi kế bên Đường Thiên Dật, cảm thấy không được tự nhiên chút nào.

Đường Thiên Dật gò má căng thật chặt, "Tiến không gian đi, chúng ta nói chuyện một chút."

Lâm Hiểu trong lòng hoảng hốt, cuối cùng cũng đã tới, cô nhẹ gật đầu, hai người liền biến mất trong xe. Lái xe nhìn qua kính chiếu hậu nhìn tới thủ lĩnh cùng phu nhân tiến vào không gian, thở hắt ra, thật sự là bầu không khí quá khẩn trương.

Vừa vào không gian, Lâm Hiểu liền bị Đường Thiên Dật bức ở góc tường, "Em gần đây là xảy ra chuyện gì?"

Lâm Hiểu cúi đầu, lảng tránh, "Không có gì."

"Không có gì! Em nghĩ rằng anh không biết sao? Là vì kế hoạch đám hỏi của anh cùng Quách gia, cho nên em không cao hứng."

Lâm Hiểu đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, "Anh nếu đã biết rõ, còn hỏi em cái gì!"

Đường Thiên Dật nghiến răng nghiến lợi, "Hỏi em cái gì? Em đã mất hứng thì trực tiếp nói với anh, cần gì khó chịu trong lòng rồi mặt nặng mày nhẹ với anh."

"Trực tiếp nói với anh! Là ai muốn tất cả mọi người gạt em? Anh đã ra lệnh cho người ta gạt em, em còn nói cái gì! Em không ầm ĩ với anh đã rất tốt, anh còn muốn cái gì sắc mặt tốt?"

Đường Thiên Dật khống chế xuống tính tình của mình, chuyện này đích thực là bản thân mình không đúng, "Đừng nóng giận được không? Việc này anh đã xử lý tốt."

"Anh xử lý như thế nào? Nếu muốn em nhường ra vị trí, vậy nói sớm một chút đi."

"Yên tâm đi, chờ chúng ta trở về, Quách gia sẽ không uy hiếp được chúng ta nữa! Ngay từ đầu đây cũng chỉ là kế sách tạm thời, nếu Quách gia như thế đã không chịu được, vậy hãy để cho bọn họ biến mất sớm một chút."

Trong nội tâm Lâm Hiểu run rẩy, nguyên lai đây chính là phương thức hắn xử lý, nghe Đường Thiên Dật như thế mây trôi nước chảy mà nói chuyện làm cho Quách gia biến mất, không biết vì cái gì Lâm Hiểu chẳng những không cao hứng, ngược lại càng thêm sợ hãi người đàn ông trước mặt.

"Vậy còn Quách Thi thì sao?"

Đường Thiên Dật trong nháy mắt dở khóc dở cười, nguyên lai trọng điểm của cô là Quách Thi, nhưng là hắn cùng nữ nhân này thật sự không có gì, "Em hiểu lầm thôi, anh cùng cô ấy không có phát sinh qua cái gì cả."

"Không có gì? Anh thề đi!"

"Anh thề, anh cùng Quách Thi thật sự là cái gì cũng chưa từng xảy ra!"

Lâm Hiểu hồ nghi, chẳng lẽ là chính mình đa nghi?

"Thực?"

"Thực!"

Nghe được Đường Thiên Dật chém đinh chặt sắt trả lời, Lâm Hiểu thở phào nhẹ nhõm, cảm giác cục đá to liên tục đè trong lòng mình rơi xuống, nguyên lai là mình trách lầm hắn, chính mình gần đây thật là quá nhạy cảm, bất quá ở mạt thế trong hoàn cảnh này muốn không mẫn cảm cũng khó.

Sau đó Đường Thiên Dật giải thích kế hoạch ban đầu của mình, Lâm Hiểu nghe xong mới phát giác mình suy nghĩ nhiều quá, may mắn Đường Thiên Dật kịp thẳng thắn với mình, nếu không cô nhất thời nghĩ luẩn quẩn rồi hiểu lầm mà rời khỏi Đường Thiên Dật, như vậy thật sự không được sáng suốt rồi.

"Không tức giận nữa?" Đường Thiên Dật không còn dùng lực giam cầm Lâm Hiểu nữa, ngược lại ở bên tai cô nhẹ giọng nỉ non, hắn biết rõ Lâm Hiểu không chịu được nhất chính là cách mình đang nói chuyện với cô.

Quả nhiên Lâm Hiểu nhạy cảm co rụt cổ lại, đẩy lồng ngực Đường Thiên Dật ra, nói chuyện cũng ôn nhu rất nhiều, "Anh cách xa em ra một chút."

Đường Thiên Dật mơ hồ cười, "Về sau không cho em tùy tiện hoài nghi anh."

Lâm Hiểu ôm lấy cái eo mạnh mẽ của Đường Thiên Dật, cắn môi, "Đã biết."

Hơn một giờ sau, Đường Thiên Dật xuất hiện lần nữa trong xe, mà Lâm Hiểu lại không đi ra. Lái xe cẩn thận liếc nhìn thủ lĩnh ngồi phía sau, phát hiện hắn quả thực cả người tỏa sáng, sảng khoái tinh thần, không còn mây mù giăng khắp như trước, lái xe lập tức hiểu ngay, xem ra thủ lĩnh cùng phu nhân đã hòa hảo. Lập tức muốn đem tin tức tốt này cho những người khác trong đoàn, "Nhìn cái gì, chuyên tâm lái xe đi." Đường Thiên Dật nhìn thoáng qua lái xe đang cẩn thận nhìn mình qua kính chiếu hậu, nhàn nhạt nói.

"Vâng thủ lĩnh."

Mà ngồi ở ghế sau, Đường Thiên Dật lại rơi vào trầm tư, kế hoạch hắn vốn là đem Quách Thi về, sau đó dùng tinh thần khống chế khiến cho cô sinh ra loại cảm giác cùng mình có tình cảm rất tốt, kỳ thật hắn căn bản không muốn và sẽ không chạm vào cô. Nhưng giai đoạn trước hắn lại muốn gạt Lâm Hiểu, để Quách gia thấy hắn chột dạ với Lâm Hiểu, làm cho người Quách gia càng buông lỏng cảnh giác. Hắn không nghĩ tới Lâm Hiểu đối với chuyện đám hỏi lại chán ghét như thế, đây là hắn chuẩn bị không kịp.

Cho dù sau đó hắn kịp thời điều chỉnh kế hoạch, nhưng Lâm Hiểu vẫn rất tức giận. Bất quá tới hiện giờ hai người đã không còn hiểu lầm, chỉ cần không mất đi Lâm Hiểu, hắn cái gì cũng có thể làm. Cũng mau, đợi đến khi hắn cùng Lâm Hiểu từ căn cứ kinh đô trở về, trên đời sẽ không có Quách gia, cũng sẽ không có Quách Thi, cho nên Hiểu Hiểu của hắn sẽ không phải thấy lũ tiểu tử làm cô phiền lòng nữa.