Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1090



Chương 1090

“Thật ra không phải…” Gương mặt tuấn tú của Lê Văn Nam lộ ra vài nét xấu hổ, anh ta không hề giấu diếm mà giải thích với cô: “Nguyên nhân chính là cô ấy theo đuổi em một cách quá đáng, dù có từ chối thế nào cũng không được. Em gân như không có cơ hội để thở, bất đắc dĩ em chỉ có thể ra hạ sách này, hy vọng có thế khiến cô ấy biết khó mà lui, đừng quấn lấy em nữa, đừng đồn hết lực chú ý lên người em”

Lam Ngọc Anh chớp mắt, gật đầu ra vẻ đồng ý: “Chúc mừng em đã gặt hái được thành quả rồi, Phương Vũ đã trở về nước Anh!”

“Cô ấy về nước Anh rồi ư?” Lê Văn Nam sửng sốt.

“Đúng vậy, mới về hơn mười ngày trước!” Lam Ngọc Anh lại gật đầu.

Lê Văn Nam nhấp một ngụm cà phê trong cốc và lẩm bẩm: “Thảo nào dạo này mình cảm thấy ngày càng yên tĩnh hơn rất nhiều…”

Lam Ngọc Anh chỉ cười cười không nói gì, còn về phần anh ta có cảm giác yên tính hay không, e rằng chỉ có anh ta biết thôi!

Lam Ngọc Anh cố ý đợi một lúc mới chậm rãi mở miệng lần nữa: “Chuyện giữa em và cô gái đó, Phương Vũ thật ra đã đoán được là do em cố ý”

“Cô ấy biết rồi sao?” Lê Văn Nam lại sửng sốt.

Lam Ngọc Anh gật đầu: “Phương Vũ nói, em làm như vậy hoàn toàn là muốn từ chối tình cảm của cô ấy, chỉ sợ cô ấy tiếp tục lại quấn quýt làm phiền đến em. Thậm chí việc em tùy tiện tìm một người phụ nữ hẹn hò, có thể thấy, được em coi thường cô ấy biết bao nhiêu, chị đoán cô ấy đang vô cùng đau lòng, cô ấy còn nói đời này không muốn gặp lại em nữa, haiz, đây là những gì cô ấy nói với chịt”

“Hơn nữa, cô ấy còn nói là hết yêu rồi, định nghe lời di Hoài Phương giới thiệu, tùy tiện kiếm một người đàn ông nước ngoài nào đó để gả cho, trong nay mai vài tháng sau cũng cưới! Không cần biết có thích hay không, dù xấu hay già. Tất cả đều không quan trọng, chỉ cần đồng ý cùng cô ấy kết hôn là có thể tiến hành hôn lễ, lúc cô ấy nói ra những lời này, bộ dạng của cô ấy giống như sụp đổ hoàn toàn!”

Khi cô nói đến chỗ “tủy tiện kiếm một người đàn ông nước ngoài nào đó để gả cho”, có một âm thanh giòn giã vang lên từ phía bên kia.

Chiếc thìa cà phê trên tay Lê Văn Nam bồng nhiên rơi xuống bàn.

Chỉ dựa vào điểm này, Lam Ngọc Anh dám chắc chẩn 100% rằng Lê Văn Nam không phải hoàn toàn không có một chút tình cảm nào đối với Trịnh Phương Vũ, nếu không, anh ta đâu có phản ứng rõ rệt như vậy được.

Lê Văn Nam lúng túng lấy khăn giấy lau thìa cà phê rồi đặt lại trong cốc, còn chưa bưng lên uống, giọng điệu không rõ hỏi: “Chị Ngọc Anh, cô ấy nói những điều này thật sao?”

“Hừ, chị có thể nói dối em à?” Lam Ngọc Anh nghiêm túc gật đầu.

Cô không lừa dối anh ta, chỉ là có hơi thêm mắm dặm muối thôi.

Chà, lần này có vẻ cho hơi nhiều mầm muối.

Cô vờ như đang uống nước trái cây, nhân cơ hội đưa mắt liếc nhìn sự thay đối trên khuôn mặt anh ta qua thành cốc, dường như hiệu quả nhiều hơn những gì cô mong đợi, cô nói: “Em cũng biết tính cách của Phương Vũ như thế nào mà, cô ấy là loại người yêu ghét rõ ràng, bình thường thì nói được làm được, chị cảm thấy lúc này ở nước Anh, cô ấy đã xem mắt thành công rồi, nói không chừng chờ đến lúc chị kết hôn xong lại nhận được tin vui của cô ấy!”

Lúc này, Lê Văn Nam không muốn uống cả phê trong cốc của anh ta nữa Nếu như thật sự không quan tâm, có lẽ sẽ chỉ là nhẹ nhàng thở ra, buông lỏng, mà không phải là ánh mắt phức tạp như bây giờ.

Lam Ngọc Anh gần như hiểu được suy nghĩ của anh ta, sau khi cân nhắc một lúc, cô lên tiếng: “Văn Nam à, sau khi em theo ông ngoại từ Cà Mau đến Sài Gòn, em vẫn luôn ở lại nơi này, chậm chạp không rời đi. Ban đầu hoàn toàn là vì chuyện của chị, thế nhưng sau đó thì sao, vẫn giống như trước ư?”

Lê Văn Nam nghe cô nói vậy, có chút giật mình nhìn về phía cô.

Ánh mặt trời tràn vào qua kính cửa số, khuôn mặt tuấn tú ấn hiện trong ánh sáng, lúc này ánh mắt của anh ta rất xoắn xuýt.

Chú Lý vẫn luôn chờ ở ven đường, sau buổi hẹn, Lê Văn Nam tiễn Lam Ngọc Anh và bánh bao nhỏ lên xe, hai người mỉm cười và vẫy tay chào nhau.

MercedesBenz càng ngày càng lái đi xa, Lam Ngọc Anh nghiêng đầu dựa vào kính cửa sổ, nhìn về phía kính chiếu hậu, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười, ở trong kính chiếu hậu, Lê Văn Nam vẫn đang đứng trân trân, tay cầm chìa khóa xe. Ngơ ngác nhìn dòng xe cộ tấp nập, Buổi tối ngủ một giấc thật ngon, ngày thứ Hai bắt đầu làm việc nhưng thường lệ.