Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1091



Chương 1091

Lam Ngọc Anh sắp xếp các thiệp mời đã viết, kiếm tra kỹ càng không thiếu cái nào mới từ từ cho vào túi xách. Hoàng Trường Minh sau khi mặc quần áo ra khỏi phòng thay đồ, tay cầm chiếc cà vạt, thấy anh bước ra, cô nhìn lên và hỏi “Hoàng… Ông xã à, anh đã gửi thiệp mời qua đường bưu điện cho em chưa?”

Mặc dù đã thay đối cách xưng hô, nhưng đôi khi cô vẫn không thể tự chủ được mà gọi tên của anh, nhưng mỗi khi nghĩ rằng anh sẽ không vui, cô lại vội vàng đổi cách gọi.

“Ừm” Hoàng Trường Minh gật đầu.

“Cũng gửi cho anh Nguyên Phong và Diệp Tấn rồi chứ?” Lam Ngọc Anh lo lắng hỏi lại ‘Vẻ mặt Hoàng Trường Minh vẫn không thay đổi: “Ù”

Lam Ngọc Anh nhẹ nhõm gật đầu, kéo khóa túi xuống lầu ăn sáng, vừa đứng dậy đã bắt gặp một cánh tay hữu lực duỗi ra: “Anh giúp em xách”

“Cảm ơn ông xã!” Cô dịu dàng đáp.

Hoàng Trường Minh ôm cô vào lòng và hôn cô hai cái Ăn sáng được một nửa, Lam Ngọc Anh nghe điện thoại gọi đến, nghe được tiếng cười đắc ý của ông Lê, cô vội vàng đặt quả trứng luộc trên tay xuống.

‘Sau khi cúp máy, Hoàng Trường Minh đối diện đưa cho cô một quả trứng nóng mới bóc: “Ông Lê trở về Cà Mau rồi sao?”

“Dạ, đúng tồi!” Lam Ngọc Anh gật đầu.

Bởi vì Lê Văn Nam gọi cô là chị Ngọc Anh, ông Lê người luôn coi trọng cô, cũng nhận cô là cháu gái, vì vậy khi ông rời đi cũng gọi cho cô để báo một tiếng, mà Tập đoàn Hoàng Oanh và Tập đoàn Bách Á của ông Lê đang hợp tác, tin tức ông trở về, anh cũng đã nghe được loáng thoáng.

Lam Ngọc Anh cười thần bí, cần môi đắc ý: “Còn Văn Nam nữa, anh ấy cũng rời đi! Chỉ là, anh ấy không cùng ông Lê về Cà Mau, anh đoán xem, anh ấy đi đâu?”

“Đi đâu?” Hoàng Trường Minh đấy đĩa nước tương đến trước mặt cô.

“Nước Anh!” Lam Ngọc Anh thốt lên đây bất ngờ, cắn một miếng lớn lòng đỏ trứng sau khi nhúng vào đĩa nước tương, cao hứng nói tiếp: “Phương Vũ đang ở bên nước Anh!”

‘Vốn dĩ cô cho rằng sau khi nói ra những lời đó, Lê Văn Nam cần một khoảng thời gian để suy nghĩ và nhận ra mình không phải là không có tình cảm với Trịnh Phương Vũ, nhưng không ngờ chỉ chưa đầy một ngày là anh ta đã không chịu nối và quay qua chỗ cô ấy!

Nghĩ đến vẻ mặt buồn bã với đôi mắt đỏ hoe của Trịnh Phương Vũ khi cô ấy nói lời chia tay, Lam Ngọc Anh không khỏi mỉm cười, mùa xuân của cô ẩy cuối cùng cũng đến rồi ‘Vẻ mặt Hoàng Trường Minh lãnh đạm, chỉ quan tâm đến bữa sáng hôm nay, cô ăn thêm hai quả trứng, Câu nói vừa rồi chỉ là phối hợp với cô thôi, anh yên tâm khi cả hai người đều đã đi rồi, nhưng nhìn thấy hai mắt cô đều cười thành hình lưỡi liềm, như hồ ly nhỏ, môi mỏng của anh dần cong lên, anh không nhịn nổi mà véo lấy một cái.

Ăn sáng xong, bánh bao nhỏ quên lấy cặp sách xuống, Hoàng Trường Minh không để cho cô đi vào phòng mà tự mình lên lầu lấy cho con trai ‘Thím Lý đang cất tỉa hoa cỏ ngoài sân bước vào, trên tay vẫn cầm cây ké đi tới trước cô thì giấu đi ở sau lưng, nói: “Cô Ngọc Anh, cậu Vân tới đây, nói muốn gấp cô!”

“Anh Vân?” Lam Ngọc Anh thắc mắc.

Thím Lý thắng thần gật đầu: “Đúng vậy, là cậu Tiêu Thành Vân! Cậu ấy đang ở ngoài sân, tôi mời cậu ấy vào, nhưng cậu ấy nhất quyết không vào!”

Mặc dù Thím Lý không biết thân phận thực sự của Tiêu Thành Vân trong gia đình họ Hoàng, nhưng Tiêu Thành Vân đã từng đến biệt thự và cũng ở lại ăn cơm, nên Thím Lý có thể nhận ra anh ấy.

Lam Ngọc Anh kinh ngạc, bước ra khỏi biệt thự.

Tiêu Thành Vân?

Mới sáng sớm như vậy sao có thể xuất hiện ngoài sân nhà, không phải anh ấy đi theo Lê Tuyết Trinh ra nước ngoài sao…

Khi cô đi ra ngoài sân, quả nhiên có một bóng người mảnh khảnh đứng ở cạnh cửa, gần đó không có xe đỗ, lúc này anh ấy đang cúi đầu hút thuốc, vừa nghe thấy tiếng bước chân người đi tới đã nhanh chóng cất đi.