Lúc đi đến chiếc Cayenne đậu ven đường, bên cạnh vừa lúc có chiếc xe jeep quân đội dừng lại. Trần Văn Sáng mặc quân trang từ trong xe bước xuống, còn đội mũ quân đội, khuôn mặt nghiêm túc thoạt nhìn càng thêm nghiêm túc, cũng càng chính trực hơn.
Trong tay anh ấy còn cầm một túi giấy vàng có vẻ như đến đây làm việc, chữ viết bên cạnh là tòa thị chính.
Trần Phong Sinh lên tiếng gọi: “Anh cải”
Trần Văn Sáng nhìn hai người, nhếch mày hỏi: “Thiệp mời in xong rồi à?”
“Vâng” Trần Phong Sinh cong môi.
Tâm mắt Trần Văn Sáng quét qua mặt em trai mình, nhìn về phía Trương Tiểu Du: “Em dâu, Lan Hoa có liên lạc với em không?”
“Không có…” Trương Tiểu Du lắc đầu, cắn môi thành thật trả lời: “Sắp làm đám cưới rồi, em còn muốn để cô ấy đến tham dự nữa! Nhưng vẫn luôn không có tin tức của cô ấy, không liên lạc được!”
Giọng nói Trần Văn Sáng không phập phồng gì: “Ừm, anh biết rồi”
Như là còn có chuyện phải làm, anh ấy cũng không nói nhiều nữa, hơi ra hiệu sau đó xoải bước đi vào tòa nhà bên cạnh.
Trương Tiểu Du nhìn bóng lưng cao lớn kia khẽ thở dài Nghĩ nghĩ, cô lại lấy điện thoại ra, tuy điện thoại vẫn trong tình trạng tắt máy nhưng cô vẫn gửi cho Lý Lan Hoa một tin nhản về đám cưới Đảo Barli, giáo đường Trân Châu.
Rời xa thành phố ồn ào náo động, nhiệt độ ở đây vừa phải, không khí trong lành, giống như rơi vào trong tiên cảnh.
Giáo đường nằm ở trên bờ biển phía Nam, có thể nhìn xa phía Ấn Độ Dương thiết kế đối xứng không theo quy luật gì, tất cả đều dùng thủy tinh trong suốt giống với tên gọi của nó, như một viên trân châu bị rơi ở trên bờ cát.
Thời gian tổ chức đám cưới định vào lúc hoàng hôn.
Vì là đám cưới ở biển, cũng không long trọng linh đình nhiều, nhưng lại rất ấm áp lãng mạn. Khách mời đều là bạn bè thân thiết đến giờ, hơn một trăm người thuê máy bay đến, chứng kiến thời khắc lãng mạn này.
Trong phòng nghỉ của cô dâu vô cùng náo nhiệt.
Di và em họ Chu Thị Linh bận rộn chạy khắp nơi, bạn thân Lam Ngọc Anh cùng với Tô Yến cũng đều đến.
Người trước đã không còn vẻ tiêu cực như trước kia nữa, trên khuôn mặt nhỏ lộ ra nụ cười hạnh phúc. Tổng giám đốc Minh chồng cô không chết mà đã được cứu. Hiện giờ trong nhà cô ấy đã đón thành viên mới.
Cùng là bà bầu lần hai còn có Tô Yến, thai kỳ cũng lớn. May mà trước mắt còn có thể ngồi máy bay đến tham gia đám cưới của cô. Chỉ có điều anh hai Trần Phong Niên rất không yên tâm, dường như một bước cũng không rời. Lúc này đang nhíu mày cưỡng chế bắt cô ấy ra ngoài nghỉ ngơi Trương Tiểu Du mặc váy cưới trắng tỉnh ngồi trước gương, kiểu dáng váy cưới đơn giản trang nhã, tay lá sen lộ vai, phác họa dáng người của cô. Trang điểm cũng không phải rất phức tạp, chỉ bện tóc đơn giản, vòng hoa màu xanh nhạt đội lên đầu, vô cùng tranh nhã.
Cô hít một hơi thật sâu, lại nhẹ nhàng thở ra, vừa hồi hộp lại mong đợi.
Màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, Trương Tiểu Du rũ mắt nhìn.
Thế mà lại là tin nhắn trả lời cô của Lý Lan Hoa đang biến mất, chỉ có một từ: được.
Khóe miệng Trương Tiểu Du mím nhẹ. Trong khi cô đang suy nghĩ thì trên đỉnh đầu bỗng truyền đến một hơi thở đàn ông quen thuộc, kèm theo đó là giọng nói trầm thấp: “Bà xã, có mệt không?”
Trương Tiểu Du nâng mắt liền nhìn thấy Trân Phong Sinh mặc đồ chú rể đứng trước mặt mình, trước ngực anh còn cắm một bông hoa biểu thị chú rể.
Ngũ quan anh tuấn bức người lúc này càng thêm thâm thúy hơn, cả người rực rỡ chói mắt.
Mặt mày Trương Tiếu Du cong cong: “Vẫn rốt!”
Tuy từ sáng sớm vừa dậy đã luôn bận rộn, nhưng dường như còn có thể chịu được một chút!