Thấy ánh mất của cô nhìn xuống điện thoại, Trần Phong Sinh nhếch mày: “Sao vậy?”
“Không có gì!” Trương Tiểu Du lắc đầu, nhìn ánh mặt trời phía tây bên ngoài Thời gian cử hành hôn lễ rất nhanh sẽ bắt đầu, cô không khỏi có chứt mất mát nói: “Xem ra Lan Hoa thực sự sẽ không đến rồi…”
Bàn tay Trần Phong Sinh xoa xoa đầu cô an ủi. Sau khi điện thoại vang lên, một tay anh đứt túi đi đến trước cửa sổ bên trong nghe máy.
“Cốc cốc!”
Cánh cửa mở rộng bị người gõ vang, một người đàn ông dáng vẻ gầy gầy tiến vào.
Trên người đối phương mặc một bộ vest đen nhưng vì khung xương quá nhỏ không chống được, thoạt nhìn có hơi rộng. Trên đầu đội một chiếc mũ rất không phù hợp, da rất đen, trên mũi và gò má có không ít tàn nhan. Hơn nữa sườn mặt bên phải còn có một nốt ruồi rất to.
Đối phương lập tức đi đến bên người cô khen ngợi: “Cô dâu thật xinh đẹp!”
Trương Tiểu Du mời không nhiều bạn bè thân thích, tưởng là thân thích bên nhà họ Trần bên kia, cô lễ phép mỉm cười đáp: “Cảm ơn!”
‘Vốn tưởng người đàn ông này chỉ đi vào chào hỏi một tiếng nhưng không ngờ hắn lại đặt mông ngồi xuống bên cạnh cô.
Lúc đối phương giơ tay ra, Trương Tiểu Du tức khắc nhíu mày lại: “… Anh làm gì vậy?”
“Ha ha, cá nhỏ, có phải cậu hiểu nhầm tớ là tên lưu manh chạy đến chiếm tiên nghi của cậu không?” Đối phương nhìn cô, lập tức không ngừng cười khúc khích lại bật cười ra tiếng.
Trương Tiểu Du bỗng mở to hai mắt.
Cô lại nhìn về phía người “đàn ông” trước mặt, ngay sau đó giật mình che miệng lại: “Lan Hoa?”
“Ha ha, là tớ!”
Trương Tiểu Du không dám tin nhìn cô ấy, oán giận nói: “Lan Hoa, tớ còn tưởng cậu sẽ không trở về nữa!”
“Sao như thế được. Cậu kết hôn chuyện lớn như vậy, sao tớ có thể không đến chứng kiến giây phút quan trọng nhất trong đời cậu được. Vậy cũng quá không được rồi! Lý Lan Hoa kéo lấy tay cô, kích động nói: “Cá nhỏ, hôm nay cậu thật đẹp!”
Trương Tiểu Du nhếch miệng lập tức dở khóc dở cười hỏi: “Sao cậu… sau cậu lại biến thành bộ dáng này?”
Nếu không phải cô ấy chủ động gọi cô một tiếng cá nhỏ thì vừa rồi cô căn bản không thể nhận ra được!
“Vì để che giấu tai mắt!” Lý Lan Hoa nháy mắt ra hiệu với cô.
Cô gái này.
Đương nhiên Trương Tiểu Du biết ám chỉ chính là anh cả Trần Văn Sáng.
“Lý Lan Hoa, cậu thế này cũng quá liều đi!” Trương Tiểu Du không khỏi cảm thán.
“Còn tốt, tớ đã dùng hết kỹ thuật hóa trang cả đời mình rồi đó!” Lý Lan Hoa giơ tay xoa nốt rưồi rõ ràng nhất trên mặt mình, chớp mắt: “Tớ đến chào hỏi cậu trước, sau đó sẽ thần không biết quỷ không hay hòa vào trong đám người, tận mắt nhìn thấy cậu và bác sĩ Trần nói “Con đồng ý” trước mặt cha xứ. Nếu như nhìn thấy Trần Văn Sáng thì cậu nhất định phải giúp tớ bao che đấy!”
Trương Tiểu Du hé miệng, đang muốn nói chuyện thì lại có tiếng gõ cửa vang lên.
“Cốc cốc!”
Cô không khỏi nâng mắt lên liền nhìn thấy một thân ảnh to lớn xuất hiện trước cửa.
Trong trường hợp hôm nay, Trần Văn Sáng mặc ‘est sắm màu, còn thắt cà-vạt, nhìn vô cùng trang trọng. Chỉ có điều liếc mắt nhìn xuống lại thấy trên chân anh ấy lại đi đôi giày quân đội rất không hợp.
Trương Tiểu Du nghe thấy tiếng bên cạnh lại hít khí lạnh, không khỏi liếm môi nói: “Khụ, anh cả…”
Nhắc đến tào tháo là tào tháo đến!
“Phong Sinh đâu?” Trần Văn Sáng dập tắt thuốc lá trong tay, bước vào trong phòng nghỉ: “Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, nhân viên công tác bảo anh đến báo cho bọn em chuẩn bị vào hội trường!”