Đáng tiếc mọi người đều không quan tâm. Bởi vì Tiêu Tuấn Kiệt tuy rằng hai hôm nay được các sinh viên nữ bàn luận đến nhưng thời điểm Trần Văn Sáng xuất hiện, anh liền mất đi sự chú ý. Cuối cùng cũng đến thời gian giải lao, vừa nghe tiếng chuông, mọi người liền chạy về phía phòng ăn.
Lý Lan Hoa tháo mũ trên đầu xuống, ánh mắt ghim chặt trên người Trần Văn Sáng. Hiện tại cô còn tâm tư nào mà ăn cơm cơ chứ. Cô nhìn từng nhóm huấn luyện viên trước khi rời đi đều nghiêm chỉnh cuối chào Trần Văn Sáng, trong lúc gấp rút điện thoại cô bất chợt nhận được tin nhắn.
Lý Lan Hoa tùy tiện lấy hai phần cơm trong nhà ăn sau đó chạy như bay.
Huấn luyện viên được bố trí ở khu kí túc xá dành cho giáo viên, chất lượng cực kì tốt. Nơi này bao gồm năm tầng, hai bên đều là rừng cây rậm rạp. Nếu không tiến đến gần thì rất khó nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Lý Lan Hoa đi cả một vòng, bấy giờ mới nhìn thấy đối phương đang đứng dựa vào tường. Anh mặc quân phục màu xanh biếc, như hòa cùng sắc màu của phiến lá, khớp xương tay thon dài nhã nhặn. Lý Lan Hoa đến đúng lúc anh đang hút thuốc, làn khói bao phủ gương mặt khiến mọi thứ bỗng chốc trở nên mờ ảo.
Con ngươi đen láy, thăm thẳm nhưu mặt hồ, khiến đối phương lún sâu không cách nào tránh thoát. Cô cúi đầu, khẽ nuốt ngụm nuốt bọt. Tuy rằng đã ba tiếng đồng hồ trôi qua nhưng Lý Lan Hoa vẫn cảm thấy giống như đang năm mơ. Người đàn ông mà cô nhung nhớ đột nhiên xuất hiện. Lý Lan Hoa khẳng định bây giờ trông mặt ccô hẳn là rất ngu ngốc.
Cô vừa bước tới, Trần Văn Sáng liền nhạy cảm nhận ra. Anh không khỏi nhíu mày “Tại sao lại ở đây lén lút?”
“Cậu nhỏ….”
“Ừm”
“Tại sao anh lại đến đây?”
Cô chớp mắt chậm rãi đi về phía anh. Trần Văn Sáng hỏi.
“Thấy anh không vui sao?”
“Không phải.”
Cô vui muốn phát điên lên. Anh bất ngờ xuất hiện, khiến lòng cô rục rịch không thôi. Trân Văn Sáng giãm điếu thuốc vẫn còn hơn phân nử, nhìn về phía cô. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Những lời em nói trong điện thoại, còn nhớ chứ?”
“..
Khuôn mặt Lý Lan Hoa bất giác ửng đỏ. Ngày đó anh từng thuận miệng hỏi cô khi gặp được anh rồi cô muốn làm gì, cô đã trả lời như thế nào?
Muốn nhào vào lòng anh, ôm lấy anh, còn muốn hôn nhẹ nữa….
Lý Lan Hoa lúc đó hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ bởi hai người ở cách nhau rất xa. Nhưng hiện tại người đàn ông này đang đứng trước mặt cô, Lý Lan Hoa chỉ muốn đào lỗ để chui xuống cho đỡ xấu hổ mà thôi.
Trần Văn Sáng không tính toán bỏ qua cho cô. Anh đứng yên tại chỗ, giang tay đợi chờ.
“Còn không mau qua đây?”
Lý Lan Hoa khẽ nhăn mày nhưng rất nhanh liền nhào vào lòng anh. Cô cảm nhận được lồng ngực ấm áp, hơi thở thân quen từ đối phương, khí tức nam tính mãnh liệt khiến cô choáng váng đến mức muốn ngất đi. Lý Lan Hoa ghì chặt lấy thắt lưng anh.
Cô chôn mặt vào bả vai Trần Văn Sáng, hận không thể đem cả hai hòa hợp thành một. Trong lúc cô mải mê hít lấy hít để hương vị quen thuộc thì gáy cô đột nhiên bị túm chặt, Trần Văn Sáng ép cô ngẩng đầu, nụ hôn kịch liệt rơi xuống.