Lý Lan Hoa khép hờ mắt, ngây ngô đáp lại nụ hôn mãnh liệt đến từ đối phương. Trần Văn Sáng một tay vịn gáy cô, tay còn lại siết lấy vòng eo thon thả mềm mại. Anh hôn vô cùng nồng nàn, như thể muốn nuốt chửng cô vào bụng.
Trước khi anh hoàn toàn mất khống chế, bản thân liền chủ động kết thúc nụ hôn trước, đẩy đầu cô chôn vào hõm vai mình. Cách lớp quần áo, nhịp tim cả hai đập điên cuồng, chẳng phân rõ là do cô hay do anh. Lý Lan Hoa xấu hổ túm lấy cổ áo đối phương, thanh âm như muỗi VO ve.
“Chẳng phải em bảo đợi em rồi Sao…
Cô vừa rồi còn chưa kịp làm gì, thậm chí đến cả hôn nhẹ cũng chưa thì đã bị người đàn ông này đánh phủ đầu mất rồi. Thanh âm khàn đặc chậm rãi vang lên.
“Không kịp đợi.”
Lý Lan Hoa cảm giác tim mình đã trật đi nửa nhịp. Cô giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn năm trong lồng ngực đối phương, đem toàn bộ bản thân giao cho anh. Lý Lan Hoa lộ ra khuôn mặt nhỏ nhăn ngóng chờ.
“Cậu nhỏ, chẳng phải cậu đang ở rất xa sao? Tự dưng lại chạy đến đây, trở thành tổng huấn luyện viên rồi?”
Nếu như cô nhớ không nhầm, Trần Văn Sáng nhận được điều lệnh thuyên chuyển trong vòng hai năm. Hiện tại vừa mới qua một năm, phải năm kế tiếp anh mới có thể trở về. Trân Văn Sáng vuốt gọn mái tóc cô.
Lý Lan Hoa không đội mũ nhưng trên trán lại lấm tấm mồ hôi, vừa nhìn liền biết đã chạy như điên đến nơi này.
Dáng vẻ muốn gặp anh đến mức sốt ruột chẳng tài nào có thể che giấu.
Gương mặt vừa trải qua nụ hôn kịch liệt càng thêm ửng đỏ.
Đặc biệt nhất chính là đôi mắt lấp lánh như sao trời của cô, khiến anh có thể soi bóng mình thật rõ. Anh khẽ mỉm cười, ung dung trả lời.
“Vì một cô gái.”
Tuy rằng đã sớm đoán ra lí do nhưng khi nghe chính miệng đối phương nói ra, cô càng cảm thấy hạnh phúc. Cô chính là cô gái mà Trần Văn Sáng nói đến!
Cảm giác bất lực khi không liên lạc được với đối phương hoàn toàn biến mất. Hiện tại chị còn sự ngọt ngào vui vẻ mà thôi. Tuy trong lòng hạnh phúc đến mức muốn nhảy cẵng lên nhưng cô vẫn làm ra vẻ kiêu ngạo.
“Đường đường là một thiếu tá lại chạy tới đây làm tổng huấn luyến viên.
Cái này giống như…nhân tài mà không được trọng dụng vậy!”
“Em cũng biết vậy nữa à?”
Anh nâng cằm cô, mỉm cười. Đương nhiên là nhân tài không được trọng dụng rồi. Anh từ nơi xa xôi chạy đến đây, chuyện cấp thiết nhất là đến quân khu nhậm chức thì không làm, lại chạy đến đây làm tổng huấn luyện viên, khiến tất cả sợ đến ngây người.
Trần Văn Sáng chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ dám làm ra những hành vi như vậy, chỉ vì một câu nói, em nhớ anh.
Càng nghĩ, càng nhịn không được muốn gặp cô. Một năm này đối với anh vô cùng khó khăn, cuối cùng Trần Văn Sáng đã hiểu câu một ngày không gặp như cách trăm năm.