Trần Văn Sáng nhìn cô chăm chú, anh mắt như muốn nói bắt đầu được rồi. Lý Lan Hoa cố gắng giữ vững bình tĩnh, chậm rãi giải thích.
“Em nhìn nhầm đối phương thành anh, cho nên mới vui vẻ nhào tới! Bất quá đúng lúc em liền kịp thời phanh gấp, không sao hết!”
Vừa dứt lời, cô thấy ánh mắt đối phương đảo qua hai tay mình, ngay lập tức thẳng thắn thừa nhận.
“Ừm, anh ấy có đỡ em…”
Trần Văn Sáng hừ lạnh, gương mặt anh quá mức nghiêm nghị khiến trái tim cô run lẩy bẩy. Thấy đối phương dường như không vui, cô nghiêng đầu chớp mặt.
“Anh giận em à?”
“Em đoán xem?”
Trần Văn Sáng nhàn nhạt hỏi lại. Lý Lan Hoa thấy chân mày đối phương cau chặt, càng thêm khẳng định.
“Anh giận em rồi!”
Cô tự biết bản thân đuối lý, chưa kịp nhìn cho rõ đã vội vàng xông lên. Lý Lan Hoa tiến lên, lấy mũi chân mình chạm vào mũi chân anh. Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ đáng thuơng, bắt đầu làm nũng.
“Tổng huấn luyện viên, phải làm sao anh mới hết giận đây?”
Trong lòng anh lửa giận cực lớn nhưng nhìn thấy dáng vẻ cô lúc này lại thoáng mềm lòng. Dưới dánh trăng, gương mặt cô lộ raver trắng nõn hồng hào, đôi môi hé mở, cảm giác mềm mại vây quanh. Trân Văn Sáng cảm thấy khí huyết sôi trào, yết hầu khẽ nhúc nhích, đưa ra lời đề nghị.
“Chủ động hôn anh.”
Lý Lan Hoa ngây người, đôi mắt không ngừng chớp, gương mặt bấy giờ đã đỏ bừng lên.
“Ngay bây giờ sao?”
“Ừm”
Trần Văn Sáng đme phân nửa điếu thuốc quăng thẳng vào thùng rác chẳng chút do dự. Anh đút hai tay vào túi quần, dáng vẻ ung dung, đôi mắt chăm chú nhìn cô, đợi chờ động tác kế tiếp.
Lý Lan Hoa ngượng ngùng, quân bách cúi đầu. Hai người từ lúc hẹn hò đến giờ, phần lớn đều do đối phương chủ động. Tuy rằng cô như mèo con đòi hỏi nhưng chỉ dừng lại ở việc nhào vào lòng, còn lại đều do anh cúi xuống, bắt đầu nụ hồn. Chỉ có thời điểm cô mặt dày theo đuổi anh thì mới quyết tâm | đến mức điên cuồng như vậy.
Cô vấn là con gái, vẫn biết xấu hổ.
Đảo mất nhìn quanh, sau khi xác nhận không có ai thì cô mới yên tâm. Chưa kịp đến gần thì cô đã cả cảm giác thân thể như muốn bốc cháy cả rồi.
Hormone nam tính của đối phương quá mức mãnh liệt, Lý Lan Hoa xấu hổ nhắm mắt, chậm rãi chạm nhẹ vào môi đối phương. Chỉ trong nháy mắt, như có dòng điện chạy xuyên qua người cô vậy.
Nụ hôn giống như chuồn chuồn lướt nước, Lý Lan Hoa xấu hổ rụt cổ về.
“Ừm, được rồi đấy!”
“Chưa đủ.”
Trần Văn Sáng nhíu mày. Mặt cô bấy giờ đỏ như mức sắp rỉ ra máu. Dưới cái nhìn đầy kiên trì như vậy, Lý Lan Hoa hoàn toàn hết cách, chỉ đành lần thứ hai nhằm mắt, thực hiện nụ hôn đúng quy cách.
Cô học lại dáng vẻ của anh, tuy nhiên do quá mức bị động nên cuối cùng Trân Văn Sáng vẫn không kiềm chế được, hóa thành chủ động. Anh vòng tay ôm ghì lấy cô, triền miên hôn đến quên cả đất trời. Thời điểm cả hai tách nhau ra, trong không khí đều phảng phất sự kích động đến hoang dại.
Lý Lan Hoa mỗi lần bị đối phương hôn đều lộ ra dáng vẻ mềm mại không chút phòng bị, đôi mắt như phủ sương mờ. Trần Văn Sáng xoa xoa gò má cô, hầu kết chuyển động lên xuống. Thật lâu, mới có thể cất lời.
“Đây mới gọi là hôn, em biết chưa hả?”
Lý Lan Hoa ngây ngốc nhìn anh, vẫn chưa phục hồi tinh thần. Anh cong khóe môi, không vội, sau này còn nhiều thời gian để dạy dỗ cô mà. Chờ đến khi cô lấy lại ý thứ, mới ngại ngùng hỏi khẽ.