Chương 241: Đội hình khủng bố
-T-T-Tôi xin lỗi.. được rồi… tôi không hỏi nữa…!!
Usopp thấy Luffy giận giữ như vậy thì luống cuống. Hắn không nghĩ Luffy lại phản ứng mạnh như vậy.
-Được rồi, Luffy… Cậu ấy biết lỗi rồi…
Zoro cười nói. Hắn nhìn Luffy rồi nói tiếp…
-Đúng thế… Nếu chúng ta biết kết quả rồi thì còn gì vui nữa…
-Cậu nghĩ bọn họ biết kết quả là gì sao?
Ngay đúng lúc này, Yaki ánh mắt lóe lên nhìn Luffy hỏi. Luffy nghe thế thì khó hiểu nhìn hắn…
-Cậu nghĩ quá đơn giản rồi Luffy… Vua Hải Tặc tự nộp mình, đều có lý do cả đấy… Vì thế, chuyến phiêu này của chúng ta cũng không đơn giản đâu. Để đặt tay đến thứ cậu muốn… Cậu sẽ phải bước qua một số kẻ mà cả chính bản thân cậu cũng không tin được… Trong đó có kẻ đã cho cậu chiếc Mũ Rơm kia… Shanky gì gì đó nhỉ!?
Yaki cười một cách kỳ quái nhìn Luffy. Hắn muốn biết Luffy sẽ phản ứng thế nào…
-Cậu nói gì..?
Luffy khó hiểu nhíu mày nói…
-Không có gì…
Yaki khoác khoác tay nói…Sau đó, bọn hắn cùng Rayleigh nói một chút chuyện về lịch sử trống, rồi thì Shanky, etc… Nhưng không có một tin tức nào hữu dụng, kết thúc bằng việc bọn hắn phải tiếp tục cuộc hành trình của mình… khi đó mới có câu trả lời.
…
-Ta sẽ cần ba ngày để tráng thuyền cho các cậu… Tôi sẽ đưa nó đến nơi an toàn.. chúng ta sẽ gặp lại sau ba ngày…
Rayleigh mang theo dụng cụ tráng thuyền nói với băng mũ rơm.
-Nhưng tôi không biết tìm ông ở đâu sau ba ngày…?
Luffy hỏi..
-Theo Biblicard này, các cậu sẽ thấy ta đợi sẵn ở đó sau ba ngày…
Tên tay mỗi người, có một mảnh giấy Biblicard… mảnh giấy này sẽ đưa bọn họ đến gần nhau dù có ở xa đến đâu đi nữa. Trên tay Rayleigh cũng có một mảnh, vì thế ba ngày sau, bọn hắn có thể từ mảnh giấy này tìm đến Rayleigh.
-Ba ngày… vậy là chúng ta chỉ cần sống sốt trong ba ngày, đúng không? Yohohoho…
Brook nhìn Rayleigh rời đi cười nói, cứ như lão không biết nguy hiểm đang rình rập bọn hắn vậy.
-Ba ngày sao…!? Hy vọng…
Yaki nhíu mày nói. Hắn biết, ba ngày này sẽ là ba ngày khó khăn của bọn hắn…. Thật là có chút hưng phấn cùng sợ hãi…
…
Lùm cây số 27,
Lúc này, tàu chiến hải quân đã cập bến… cũng chính là lúc Sengoku đặt chân lên quần đảo Sabaody này.
-Kizaru… Tình hình sao rồi? Đám Mũ Rơm đâu…?
Sengoku nhìn Kizaru vừa xuất hiện hỏi. Kizaru thật ra đã đến hòn đảo này trước tàu hải quân nữa giờ nhờ hắn đã ăn trái ác quỷ Pika Pika no Mi thuộc hệ Logia, ban cho ông sức mạnh của nguyên tố ánh sáng. Lão có thể dễ dàng di chuyển trên không, bay thẳng một mạch từ tổng bộ hải quân đến quần đảo Sabaody này.
-Đã phát hiện nhóm Mũ Rơm… Bọn hắn đang ở cùng Rayleigh…
Kizaru nói.
-Rayleigh… Lão làm gì với đám Mũ Rơm…
Sengoku khó hiểu hỏi..
-Trước đó có báo cáo Rayleigh bị bắt làm nô lệ buôn bán ở nhà đấu giá. Chắc cũng là lúc đó lão gặp băng Mũ Rơm…
Kizaru lạnh nhạt báo cáo.
-Vì sao không ai báo cáo chuyện này.. GARPPPP!?
Sengoku nhíu mày hỏi… Sau đó thì giận giữ hét lên tên ông nội Luffy. Nhưng ngay lập tức lão liền lắng xuống cơn tức giận…bởi vì dù sao lão cũng là một tên cáo già… cũng hiểu được vì sao Garp không có báo cáo việc này…
-Đi thôi… đi gặp bọn hắn…
Sengoku dẫn đầu tiến sâu vào quần đảo Sabaody. Lão vừa cất bước thì trên thuyền hải quân phía sau lão cũng xuất hiện một loạt hơn trăm người lính hải quân cùng một đám Kuma xếp thành hàng theo sau.
Nói đúng hơn là có đến năm tên Kuma theo sau một kẻ được gọi là đội trưởng đội nghiên cứu khoa học, cũng là vệ sĩ của tiến sĩ Vegapunk, Sentomaru. Năm tên Kuma phía sau thật ra không phải là người thực mà là một đám Robot. Còn được gọi là Pacifista, một đám robot có sức chiến đấu cực mạnh. Nó được Vegapunk tạo ra để hỗ trợ sức mạnh cho Hải Quân.
…
Ở lùm cây số 12…
Lúc này, nhóm Luffy vẫn đang hoạt động cùng nhau mà không tách ra… Ban đầu bọn hắn định tách ra lẩn trốn sau đó tụ họp lại với nhau sau ba ngày nhưng ý kiến này nhanh chóng bị bát bỏ.
Tách ra, bọn họ sẽ yếu đi… Nguy hiểm sẽ càng lớn… khả năng bị bắt cũng vô cùng lớn… Vì thế cuối cùng bọn hắn quyết định cùng nhau hành động, tìm nơi vắng vẻ để lẩn trốn…
Có điều, quần đảo này đã trở nên cực kỳ loạn… Hải Quân có mặt khắp nơi… Hải Tặc thì không phải nói… Muốn tìm một nơi ẩn trốn thì có chút khó. Cũng vì vậy mà bọn hắn không lẩn tránh ở quán rượu, như vậy sẽ mang đến cho bà Shakky rất nhiều phiền phức..
-Nếu cứ tiếp tục như thế này… chúng ta sẽ không qua nổi ba ngày…
Yaki nhíu mày nhìn đám hải quân vừa bị bọn hắn hạ phía trước nói.
-Sao lại như vậy?
Zoro nhíu mày hỏi.
-Hành tung chính ta luôn nằm trong vòng kiểm soát của Hải Quân… Từ lúc bắt đầu rời khỏi quán ba, luôn luôn có vô số cặp mắt để mắt đến chúng ta… Dù chúng ta có hạ hết bọn chúng thì hành tung vẫn bị lộ… tớ sợ rằng… đô đốc hải quân đã đang đi qua bên này…
Yaki cười khổ nói… Hắn ban đầu nghĩ khá là ngây thơ. Dù phải trốn một vị đô đốc hải quân ba ngày, hắn tin tưởng bọn hắn sẽ sống sót. Nhưng tình hình bây giờ không đúng, số lượng hải quân bọn hắn gặp có chút nhiều… Hải Tặc thì chạy tứ tán, các lùm cây khác thì truyền đến tiếng đánh giết… Không có một lùm cây nào yên ổn… Như vậy thì làm sao có chỗ an toàn mà trốn được…
Hơn thế nữa, hắn có thể cảm nhận được một cặp mắt trong bóng tối đang nhìn chằm chằm bọn hắn bất cứ lúc nào. Sợ rằng… lần này số phận của bọn hắn sẽ không tránh thoát khỏi nguyên tác…
Ngay khi mọi người lâm vào trầm mặc suy nghĩ thì…
-Ầm…
Một tiếng nổ lớn khiến mọi người giật mình, vụ nổ này quá gần… Nói đúng hơn, vừa rồi, có một tên hải tặc đang hướng về phía bên này mà chạy trốn… vì tên này quá yếu đám Yaki không để ý… nhưng ngay khi sắp đến gần thì tên hải tặc kia bị một tia sáng vàng bắn trúng… một vụ nổ cực kỳ kinh khủng nuốt chửng tên hải tặc kia…
Yaki nhìn ở nơi phát ra vụ nổ đang bốc lên khói mù và bụi bặm mà cười khổ. Sau đó hắn lạnh lùng quay lại nhìn mọi người nói…
-Tí nữa… tớ sẽ ngăn cản đường bọn chúng… Các cậu phải chạy càng nhanh càng tốt nghe không…!!
-Yaki, chuyện gì…?
Mọi người nghe thế thì kinh ngạc hỏi … Chỉ là chưa kịp nói xong thì một đoàn người băng qua khói bụi mù mịt xuất hiện trước mắt mọi người… Nhìn đội hình kia… đám người Luffy câm nín… thậm chí thở mạnh cũng không dám…
-Đội hình thế này thì có chút hơi quá rồi…!
Yaki cười khổ nói. Không hiểu vì sao đối diện với tình tình này, hắn lại không chút sợ hãi mà chỉ có cảm giác bất đắc dĩ. Có thể, lúc này sợ hãi đã là điều quá xa xỉ đối với hắn.