Hiện tại y tá đã coi Hạng Tư Thành là khuôn vàng thước ngọc rồi, vội vàng ra ngoài gọi người.
Hạng Tư Thành lại dồn sự chú ý vào ông lão.
Vừa rồi, từ lời kể của Lục Chính Quốc, anh đã biết ông lão này tên là Lục Thiên Phúc, trước kia từng trải qua rất nhiều chuyện, hoàn toàn có thể nói là phúc lớn mạng lớn.
“Ông Lục, hiện tại có thể nói chuyện được không?”, Hạng Tư Thành hỏi.
Những người vừa tỉnh lại thường phải làm quen lại với thế giới này, có đôi khi người vừa ngủ trưa dậy cũng có cảm giác như thế, tự nhiên không biết mình là ai.
“Tôi đỡ nhiều rồi, cám ơn anh Hạng”, Lục Thiên Phúc quay đầu lại, ôn hòa nói với Hạng Tư Thành.
Hạng Tư Thành cười nhẹ, anh đã nghe ra một vài điều từ lời nói của ông lão.
Mặc dù ông lão luôn trong trạng thái hôn mê, nhưng dường như vẫn biết mọi chuyện xảy ra xung quanh, nhất định là ông ấy đã nghe thấy không ít chuyện, nếu không đã chẳng gọi anh là anh Hạng.
Đang nghĩ tới đây, hai anh em Lục Chính Quốc và Lục Chính Quân từ bên ngoài vào, Lục Tuyết đi theo đằng sau bọn họ.
Thấy ông lão đã mở mắt, hơn nữa sắc mặt còn hồng hào, đôi mắt của Lục Tuyết ướt đẫm, kìm nén không để mình lao tới.
Cô ta cúi người thật thấp với Hạng Tư Thành.
Thế nhưng, Lục Chính Quốc và Lục Chính Quân lại nghi ngờ cảnh tượng trước mắt, bởi vì bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ tới một từ: Hồi quang phản chiếu.
Nghe nói khi sắp tử vong, con người ta sẽ đột nhiên tỉnh táo lại, trông không khác gì người bình thường, hơn nữa sắc mặt hồng hào, nhưng trạng thái ấy chỉ có thể duy trì một thời gian ngắn, quãng thời gian ấy qua đi là con người cũng sẽ hoàn toàn từ biệt cõi đời.
Trạng thái của ông lão cũng tương tự như lời đồn, vậy nên bọn họ không dám xác định.
Chỉ nhìn thoáng qua là Lục Thiên Phúc biết bọn họ nghĩ gì, bèn mắng mỏ: “Hai thằng nhóc này, vẫn nghĩ tôi sắp chết hả? Mau tới đây cám ơn anh Hạng đi”.
Lúc trước hai người kia còn khí thế hừng hực, nhưng đứng trước mặt ông lão, bọn họ chẳng khác gì người bình thường.
Hạng Tư Thành để ý thấy Lục Chính Quân thực sự rất mừng, anh mới hiểu ra rằng người này không muốn hại chết bố mình, chỉ không tin anh mà thôi.
Đoán chừng đối với Lục Chính Quân, Lục Thiên Phúc sống thêm được mấy ngày đã là phước lớn rồi, sống lâu hơn nữa thì ông ta càng mừng.
Hai người vội vàng đi tới trước mặt Hạng Tư Thành và nói cám ơn anh, thái độ hết sức thành khẩn.
Xét theo một mức độ nào đó, nếu nhờ Hạng Tư Thành mà Lục Thiên Phúc sống được từ một năm trở lên, vậy thì anh tuyệt đối là ân nhân của nhà họ Lục bọn họ.
Còn về Lục Tuyết, tình cảm của cô ta đơn giản hơn, không lẫn lộn với những thứ khác.
“Anh Hạng, xin hỏi kế tiếp còn phải trị liệu thế nào nữa?”, Lục Chính Quốc hỏi.
“Hiện tại ông cụ đã tỉnh lại rồi, chuyện về sau không cần rườm rà như thế, chỉ cần kết hợp với thuốc là được, chỉ có điều những dược liệu cần thiết đều khá quý hiếm”, Hạng Tư Thành nói.
“Điểm ấy anh Hạng cứ yên tâm, tôi còn hai mươi tư cửa hàng thuốc không thua kém gì Bách Dược Đường, rất lâu trước kia tôi đã tiến hành kinh doanh về phương diện này rồi”, Lục Chính Quốc trả lời.
Hạng Tư Thành gật đầu, tục ngữ nói làm đầu bếp kiểu gì cũng được ăn no, vậy nên đa số đều rất mập, còn đã làm thầy thuốc thì tất nhiên là phải giữ một ít dược liệu.
“Lát nữa tôi sẽ liệt kê một danh sách, trong số đó có một vài loại nhất định phải có, một số loại có thể tìm thứ khác thay thế, nhưng dược liệu càng đúng thì ông cụ sẽ sống càng lâu”.
Trên danh sách mà anh liệt kê, có một số loại thuốc ông cụ không cần đến, nhưng anh vẫn cố tình viết vào.
Lục Chính Quốc vội vàng đồng ý.
Lục Thiên Phúc nhìn đứa con trai thứ hai của mình, cuối cùng vẫn không nói gì, hiển nhiên là định giải quyết chuyện gia đình riêng, không nói gì trước mặt Hạng Tư Thành.
“Anh Hạng, anh giúp tôi tỉnh lại, chắc hẳn cũng phải đánh đổi không ít, không biết vì sao anh lại cứu tôi?”, Lục Thiên Phúc đột nhiên hỏi.
Hạng Tư Thành nở nụ cười.
Khi gặp phải câu hỏi này, có lẽ rất nhiều người sẽ trả lời là ‘cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp’, hoặc là ‘trước kia ông từng cống hiến rất nhiều cho nhân dân, tôi không đành lòng nhìn ông ra đi’…
Nhưng anh không nghĩ thế, so với một ông lão, cứu một đứa bé còn có ý nghĩa hơn.
Hơn nữa, với quy mô phát triển hiện giờ của nhà họ Lục, sự đền đáp cho cống hiến của ông lão cũng đã đủ rồi, anh không tin gia tộc lớn như thế này chưa từng làm chuyện gì trái lương tâm, lắm con nhiều cháu như thế, kiểu gì cũng có một vài kẻ ỷ thế hiếp người.
Lục Thiên Phúc đã hơn chín mươi tuổi, trong quan niệm của anh, không nhất thiết phải cứu chữa làm gì.
“Vì lợi ích mà thôi, dù sao, thêm bạn là thêm đường, nếu tôi nổi lòng nhân từ đi cứu người, vậy thì người mà tôi lựa chọn cũng phải là kiểu người không quyền không thế, gia đình nghèo rớt mùng tơi, hoặc là trẻ con mắc bệnh hiểm nghèo”, anh thản nhiên trả lời.
.