Nghe thấy câu ấy, Lục Chính Quốc và Lục Chính Quân sửng sốt.
Trong lòng Lục Tuyết cũng không được vui cho lắm, dù sao, Hạng Tư Thành nói thế cũng có nghĩa là, nếu ông nội cô ta không có giá trị lợi dụng, vậy thì anh sẽ không cứu giúp.
Đương nhiên, suy nghĩ ấy chỉ thoáng qua mà thôi, nếu ông nội cô ta không có giá trị lợi dụng, Hạng Tư Thành sẽ không ra tay, xét từ điểm này, có giá trị lợi dụng vẫn tốt hơn.
Lục Thiên Phúc nghe vậy thì cười ha ha: “Hay, anh Hạng thật thẳng thắn, lời thật thì mất lòng, đó cũng là sự thật”.
Tính cách của ông ấy cũng ngay thẳng, có gì nói nấy, tiếp tục nói: “Vậy thì xin hỏi anh Hạng cần nhà họ Lục làm gì? Dù sao anh cũng đã cứu mạng lão”.
“Tôi tin rằng mình vẫn chưa già đến mức ăn hại, sống thêm mấy năm thì ắt sẽ có cống hiến.
Nếu yêu cầu của anh Hạng nằm trong khả năng của tôi, đồng thời không có lỗi với nhân dân, tôi nhất định sẽ cố gắng thỏa mãn anh”.
Hạng Tư Thành gật đầu, anh cũng không thích vòng vo tam quốc, diễn cứ như kịch Quỳnh Dao, thật sự khiến người ta đau đầu.
“Vậy thì tôi cũng nói thẳng luôn, các ông phụ trách sưu tầm dược liệu, tôi sẽ lấy một triệu để điều chế một phương thuốc”.
Lục Thiên Phúc còn chưa nói gì, Lục Chính Quốc đã gật đầu đồng ý: “Đó là một khoản thù lao hợp lý, tài năng của anh Hạng xứng với cái giá ấy, hơn nữa đó cũng không coi là yêu cầu”.
Lúc này Lục Chính Quân cũng không nói gì, quyết định tiếp tục im lặng, nếu không, Hạng Tư Thành mà nói ra chuyện vừa rồi, ông cụ biết thì sẽ lột da ông ta mất.
“Tôi có một người bạn, bị tên Chu Bá Quang của nhà họ Chu ở Đông An ép phải kết hôn.
Mấy ngày trước, tôi đã dùng mánh lới để hắn đồng ý hủy bỏ hôn ước, nhưng chưa được bao lâu thì Chu Bá Quang lại tiếp tục gây chuyện và bị tôi bắt về, tiếc là đêm hôm qua, nhân lúc tôi vắng mặt, người nhà họ Chu đã cứu hắn đi”, Hạng Tư Thành kể tóm tắt những chuyện đã xảy ra.
Thực ra anh không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào chuyện này, nhưng người ta vẫn nói Diêm Vương dễ tính tiểu quỷ khó chơi, nếu giữ lại đám tiểu nhân đó, chưa biết chừng ngày nào đó sẽ tạo thành tổn thất nghiêm trọng.
“Tôi còn tưởng là chuyện gì chứ, yên tâm đi, chuyện này sẽ được giải quyết nhanh gọn thôi, nhà họ Chu chưa đáng là gì cả”, Lục Thiên Phúc gật đầu, yêu cầu ấy không coi là quá đáng, thậm chí có thể nói là đơn giản.
“Vốn tôi còn tưởng anh Hạng cứu tôi là bởi vì có chuyện gì khó giải quyết lắm, không ngờ lại chỉ là một chuyện như vậy, sau này nhà họ Lục vẫn nợ ơn anh Hạng”, Lục Thiên Phúc nói tiếp.
Hạng Tư Thành cũng nở nụ cười.
Mặc dù anh chưa hiểu biết toàn diện về nhà họ Lục, nhưng chắc chắn là thế lực cũng không đơn giản.
Đây có thể coi là một đường lui, nhỡ đâu sau này xảy ra chuyện gì, chưa biết chừng sẽ cần dùng tới.
Đời người đâu thể suôn sẻ mãi được, không biết khi nào sẽ gặp khó khăn trắc trở.
“Được, bây giờ mang giấy bút tới để tôi liệt kê danh sách cho”.
Hạng Tư Thành viết không ít thứ vào danh sách dược liệu cần dùng, tất cả đều là những dược liệu quý hiếm, trong đó còn có cả Thái Tuế mà anh kiếm được một thời gian trước.
Anh cũng chẳng trông mong là có thể tìm thấy thứ này, có thì tốt mà không có cũng chẳng sao.
Sau khi làm xong những chuyện đó, anh không quấy rầy người nhà họ Lục, để bọn họ xử lý chuyện trong nhà, còn mình thì rời khỏi bệnh viện.
…
Nhà họ Chu.
Nhà họ Chu là một gia tộc lớn ở Đông An, lập nghiệp từ hơn một trăm năm trước.
Từ thuở chưa dựng nước, khi vương triều phong kiến sắp sụp đổ, nhà họ Chu xuất hiện một nhân vật có tài.
Người đó giết người phóng hỏa, làm vô số chuyện ác, đến cuối cùng lại trở nên thành công.
Sau bao đời kế thừa, trong gia tộc lại có thêm mấy hậu duệ xuất sắc, mới có quy mô như hiện tại.
Lúc này, trong một căn biệt thự xa hoa, Chu Bá Quang đang nằm trên giường.
Trạng thái của hắn không được tốt, giờ đây, người từng được gọi là thái tử Đông An phờ phạc như bánh đa nhúng nước.
Một cặp vợ chồng trung tuổi đứng cạnh giường, nhìn bề ngoài thì có thể nhận ra bọn họ là bố mẹ của Chu Bá Quang.
“Ông Chu, tôi đã kiểm tra sức khỏe cho con trai ông rồi, những cái khác vẫn ổn, chỉ có điều…”, người đang nói là một thầy thuốc Trung y râu dài, khoảng sáu mươi mấy tuổi.
“Cái gì?”, bố của Chu Bá Quang hỏi.
“Có gì thì nói thẳng ra, con tôi sao rồi?”, mẹ của Chu Bá Quang lo lắng không thôi, chỉ muốn thay con trai nằm trên giường bệnh.
Chu Bá Quang trở thành thái tử Đông An chẳng liên quan gì nhiều tới bản thân hắn, mà nhờ hết vào công lao của bố mẹ.
“Vậy tôi cũng nói thẳng luôn, tình trạng hiện tại của cậu ấy giống với người yếu sinh lý, đương nhiên, đó cũng có thể là bởi vì tôi học nghề không đến nơi đến chốn nên chẩn đoán sai, ông Chu có thể tìm người khác tới khám lại xem”, thầy thuốc Trung y mở miệng nói.
“Yếu sinh lý?”
Bố mẹ Chu Bá Quang không phải người dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, trình độ học vấn không thấp, nghe qua là hiểu ý của thầy thuốc ngay.
Bọn họ không dám qua loa, mẹ của Chu Bá Quang mắng thầy thuốc một trận té tát, sau đó vội vàng đưa con trai đi khám lại.
Sau đó, chuyện mà bọn họ không muốn nhìn thấy nhất đã xảy ra, thầy thuốc đầu tiên nói không sai, thậm chí bọn họ còn tìm mấy cô gái trẻ xinh đẹp cho Chu Bá Quang, nhưng chẳng có tác dụng gì cả..