Quả nhiên một giây sau khi ánh đèn bị tắt, Hạng Tư Thành mở mắt, nhanh chóng thích ứng, anh phát hiện anh có thể thấp thoáng nhìn thấy một số thứ.
Ở phía trước không xa anh, một bóng hình nhanh chóng di chuyển trong các tượng sáp!
Người này không hề phát ra tiếng động trong lúc chạy như một bóng ma, khiến Hạng Tư Thành cảm thấy bất ngờ, lần đầu tiên anh gặp được người như vậy.
Trong nhận thức của mình, bất kể con người làm hành động nhỏ thế nào, đều sẽ để lại dấu vết, mà người trước mặt lại làm đến không tiếng động.
Vì thế bây giờ Hạng Tư Thành có thể chắc chắn bước chân vừa nãy không dẫm vào không khí, mà vì người đó tránh, nhưng Hạng Tư Thành không nghe thấy tiếng động chạy trốn.
Hạng Tư Thành lợi dụng tia sáng nhỏ nhoi, nhìn bóng dáng mơ hồ, chuyển động xung quanh mình.
Hạng Tư Thành ra dáng vẻ mình bị lóa mắt tại chỗ, anh biết bất luận người này di chuyển thế nào cũng sẽ đến bên cạnh anh, anh đang đợi cơ hội này,
Quả nhiên sau khi người đó di chuyển mấy lần, lặng lẽ không tiếng động đến sau lưng Hạng Tư Thành.
Đúng lúc này, Hạng Tư Thành đột nhiên xoay người, thò tay ra, người đó không ngờ Hạng Tư Thành lại hiểu được cái bẫy của hắn nhanh như vậy.
Hạng Tư Thành đột ngột xoay người, hắn không kịp trở tay, bước chân hoảng loạn, và tiếng bước chân nhỏ liền vang lên.
Vân Tịnh Nhã trong bóng tối cũng nghe thấy tiếng bước chân này, hiếu kỳ nhìn theo hướng tiếng bước chân vang lên.
“A, anh dọa chết tôi rồi!”, một tiếng kêu kỳ lạ vang lên trong bóng tối.
Cùng với tiếng kêu của cậu ta, ánh đèn trong đại sảnh lại sáng lên trở lại.
Hạng Tư Thành nháy mắt hai cái thích ứng với ánh sáng lúc này, nhìn thấy một cậu bé thân hình gày gò nhưng ngũ quan thanh tú đứng trước mặt.
“Anh rất lợi hại!”, cậu bé đó không hề căng thẳng, nghiêng đầu nhìn Hạng Tư Thành cười nói.
“Bước chân của cậu rất kỳ lạ đặc biệt!”, Hạng Tư Thành cũng không thể hiện lạnh nhạt, nhàn nhạt nói.
“Sao anh tìm được tôi?”, cậu bé đó rất hiếu kỳ hỏi.
“Cậu chọn chỗ rất khéo léo, nhưng phương pháp của cậu thực sự rất đơn giản, một phương pháp, nếu sử dụng lặp lại hai lần, bị người khác tìm được là chuyện sớm muộn”, Hạng Tư Thành nói.
“Ha ha, phân tích rất sâu sắc! Xin chào! Tôi là tượng sáp ở đây!”
Cậu bé đó thân thiện đưa tay ra, khuôn mặt nở nụ cười.
Hạng Tư Thành không có cảm giác gì với lời giới thiệu kỳ quặc của cậu ta, Vân Tịnh Nhã phía sau lại lạnh gáy, cảm xúc của cô vẫn chưa hồi lại.
“Vì những tượng sáp ở đây đều do tôi làm, vì vậy tôi chính là họ, họ cũng chính là tôi, tôi giới thiệu như vậy chắc không vấn đề chứ”.
Cậu bé biết phản ứng của cô gái là vì lời giới thiệu của cậu ta vừa nói ra, nên liền giải thích.
“Tượng sáp ở đây được làm rất tuyệt, xem ra cậu rất hiểu về cấu tạo cơ thể con người”, Hạng Tư Thành nói
“Mấy năm trước tôi là một bác sĩ ngoại khoa, nhưng công việc đó khiến tôi cảm thấy cuộc sống vô cùng vô vị, cho nên tôi đã xây dựng một bảo tàng tượng sáp”, cậu bé nói.
“Bảo tàng tượng sáp này là do cậu xây dựng?”, Vân Tịnh Nhã hỏi.
.