Lúc này, cô rất hứng thú, phải biết rằng chủ nhân của bảo tàng tượng sáp này vẫn luôn là điều bí ẩn, điều này cũng phủ một bức màn thần bí cho bảo tàng tượng sáp này, bây giờ chủ nhân của bảo tàng tượng sáp lại đích thân xuất hiện, làm sao không khiến cô hiếu kỳ.
“Đương nhiên rồi, là một bác sĩ bình thường, tôi không có vốn và tài lực ủng hộ xây dựng bảo tàng tượng sáp này”, cậu bé cười hi hi nói.
Hạng Tư Thành giật lông mày, cậu nhóc này đang giới thiệu bản thân lung tung, nói mình là chủ nhân của bảo tàng tượng sáp này, nhưng lại hoàn toàn không nói đến thân thế và bối cảnh của mình.
Đương nhiên trong trò chơi trước đó, cậu bé này không có ác ý, nhưng thân thủ siêu phàm thoát tục mà Hạng Tư Thành thể hiện ra, khiến cậu bé rất thích.
Tiếp đó cậu bé hóa thân thành hướng dẫn viên du lịch bắt đầu giới thiệu cho hai người về linh cảm sáng tác của từng tác phẩm nghệ thuật trong bảo tàng sáp này, Hạng Tư Thành không có hứng thú với việc này, nhưng cũng không phản cảm, ngược lại là Vân Tịnh Nhã chăm chú lắng nghe, rất tập trung.
Ba người ở trong bảo tàng nói chuyện gần nửa ngày, vì đây là bảo tàng tượng sáp tư nhân, không mở cửa cho người ngoài, vì vậy số người đến đây đã ít lại càng ít.
Nhiều lúc cậu bé ở đây rất cô đơn, không dễ gì có hai người đến với cậu ta, đâu có lý nào cậu ta dễ dàng cho về như vậy?
Tuy thân phận của cậu bé là một bí ẩn, nhưng Vân Tịnh Nhã vẫn có ấn tượng không tồi với cậu bé, quan trọng nhất là Hạng Tư Thành rất hiếu kỳ với bộ pháp mà cậu bé sử dụng lúc di chuyển.
Trước hôm nay, anh vốn không tin trên thế giới này có người có thể di chuyển mà không có tiếng động, nhưng hôm nay coi như anh được chứng kiến rồi.
“Thế giới rộng lớn, không chuyện kỳ lạ nào là không xảy ra!”, lúc trên đường về, Hạng Tư Thành cảm thán một lời.
“Anh đang nói gì?”, Vân Tịnh Nhã hiếu kỳ hỏi.
“Em không chú ý đến sao? Trong lúc ánh đèn bị tắt, người đó di chuyển nhanh bên cạnh chúng ta, nhưng không hề phát ra tiếng động”, Hạng Tư Thành nói.
“Vậy thì sao?”, Vân Tịnh Nhã nói.
Thôi được, những lời này, Hạng Tư Thành cảm thấy hoàn toàn là đàn gảy tai trâu.
Anh biết việc này khó khăn thế nào với người tập võ, nhưng Vân Tịnh Nhã sẽ không hiểu, vì vậy Hạng Tư Thành cũng lười giải thích.
Chuyến đi kỳ diệu đến bảo tàng tượng sáp gần một ngày, cho đến khi trời sắp chiều muộn, hai người mới về đến chỗ của Giang Bách Thần.
Sau khi ăn tối xong, mỗi người về phòng của mình nghỉ ngơi.
Điều kỳ lạ là, cả một ngày, ông hai nhà họ Lục, cũng chính là Lục Chính Quân không đến gây rắc rối, điều này khiến Hạng Tư Thành hơi bất ngờ, theo tính cách của ông ta, nhất định sẽ lập tức đến đòi lời giải thích, nhưng lại không xảy ra.
Là ông cả nhà họ Lục không nói với ông ta? Hay là Lục Chính Quân đang ủ âm mưu lớn hơn gì?
Sáng sớm ngày hôm sau, Hạng Tư Thành đưa Vân Tịnh Nhã về nhà, chơi ở bên ngoài mấy ngày, Vân Tịnh Nhã cũng thoải mái không ít, phải biết rằng trước khi chưa có Hạng Tư Thành, cô ra ngoài cũng rất khó khăn.
Sau khi bà cô này về đến nhà, chào hỏi người nhà xong, lại tiếp tục định ra ngoài chơi.
Thậm chí Hạng Tư Thành cũng nghi ngờ có phải cô bé này không biết mệt không!
Hết cách, là vệ sĩ, anh chỉ có thể tháp tùng, huống hồ gia chủ nhà họ Diệp cũng không ra lệnh cấm cô không được phép ra ngoài.
.