"Cậu nghiêm túc sao?" Vân Đoá ném quyển sách văn lên bàn, xoay người nhìn cô, trong mắt tràn đầy vẻ không đồng ý.
Vưu Thị Hoạ ngẩng đầu nhìn cô ấy, ánh mắt không hề né tránh, "Ừm, nếu cứ để cậu ấy bị phá hoại như vậy, thật sự quá đáng tiếc."
"Quý Trạch Chi là học sinh xuất sắc như vậy, thầy cô và hiệu trưởng còn trông cậy vào cậu ấy lấy danh dự cho trường, chờ qua một thời gian nhất định chuyện này sẽ êm xuôi, cậu hoàn toàn có thể không ra tay." Vân Đoá nhẹ nhàng thở dài, "Nếu như để Dung Giai biết..."
"Lần này chuyện lớn như vậy, Quý Trạch Chi có khả năng không thể quay lại sớm, cũng sắp thi phân lớp rồi..." Vưu Thị Hoạ nhíu mày, ngữ khí do dự.
Bây giờ mọi người đều liều mạng học tập, chương trình học càng lúc càng nhiều, nếu là Quý Trạch Chi, thời gian dài không theo kịp tiến độ học tập cũng khó tránh khỏi bị tụt hạng. Hơn nữa, sau khi cậu trở về, có khả năng Tống Diệu cũng không bỏ qua.
"...Vậy cậu tự xem thế nào đi." Vân Đoá nhìn cô một cái thật sâu, sau đó xoay người làm bài tập.
Vưu Thị Hoạ cúi đầu nhìn sách giáo khoa, biểu tình vô cùng chăm chú, ánh mắt lại dại ra, răng không khỏi cắn chặt môi, trong lòng suy nghĩ.
Khi cô còn bé bố mẹ không ở bên cạnh, chỉ có ông bà ngoại chăm sóc cô, cô được học trường quý tộc tốt nhất, tiếp thu nền giáo dục tốt nhất, tất cả giống như vô cùng hoãn mỹ.
Nhưng không ai sẽ dự đoán được, ngày thường cô chỉ tiếp xúc với một đám bạn bè trẻ con cùng tuổi, không chỉ có tính cách thiên chân đơn thuần, cũng có người chứa ác niệm.
Cô bị bạn bè xa lánh, cười nhạo, nói cô là đồ không có bố mẹ, bất kể cô có giải thích như thế nào rằng bọn họ không có thời gian ở bên cô. Đám nhóc đó còn không tin, còn thay đổi cách bắt nạt cô, uy hϊếp cô không được cáo trạng. Đặc biệt là trong đó có hai cô nhóc gia cảnh không tồi, có địch ý vô cùng sâu với cô, làm bẩn sách vở của cô, làm loạn bím tóc bà ngoại tỉ mỉ thắt cho cô, còn đứng đầu chỉ huy mọi người cô lập cô...
Khi đó cô còn quá nhỏ, chuyện gì cũng không hiểu, người nhà đều cho rằng đã cho cô mọi thứ tốt nhất, lại không biết cô sợ hãi, mỗi ngày giống như đi trên một tảng băng mỏng vậy.
Sau này vẫn là bà ngoại vô tình phát hiện chuyện này, nhìn cháu ngoại ngày càng trầm mặc ít nói, bà nổi trận lôi đình, nhanh chóng làm thủ tục chuyển trường cho cô, thay đổi môi trường học mới, còn kiên quyết yêu cầu bố mẹ cô bỏ hết công việc trong tay về với cô, mãi cho đến khi cô lên cấp hai.
Lúc trước nếu không phải bà ngoại phát hiện sớm, Vưu Thị Hoạ nghĩ có lẽ mình nhất định sẽ trở nên tự ti, nhút nhát, thậm chí còn lưu lại bóng ma cả đời, nhưng mà bây giờ đã qua lâu như vậy rồi, thỉnh thoảng cô cũng sẽ nhớ tới đứa nhóc nhỏ bé bất lực tuyệt vọng giữa trò đùa ác ý của bạn học, sống một cách run sợ mệt mỏi. Cô hận bạo lực học đường, đối với những tên gây ra bạo lực học đường chán ghét đến cực điểm.
Đây mới là nguyên nhân chính. Ánh mắt Vưu Thị Hoạ sắc bén.
Dù người kia không phải Quý Trạch Chi, cô nhất định cũng sẽ nhúng tay vào chuyện này.
Sau khi học xong buổi sáng, Vưu Thị Hoạ đưa cô về dưới lầu, hẹn thời gian buổi chiều tới đón cô, còn đòi hôn tạm biệt khá lâu mới rời đi.
Trong khoảng thời gian này, hai người đúng là gắn bó keo sơn, buổi trưa sẽ ăn cùng nhau ở bên ngoài, nhưng mấy ngày nay bố mẹ Vưu Thị Hoạ trở về, hôm nào cô cũng sẽ vui vẻ về nhà ăn cơm, Dung Giai chỉ có thể về nhà hoặc tới Cửu Thiên.
Bước chân Vưu Thị Hoạ dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua.
Thiếu niên áo trắng không chớp mắt nhìn cô, lần nào cũng vậy, muốn đợi cô vào trong mới rời đi, bây giờ cũng không ngoại lệ. Vưu Thị Hoạ nhìn đôi mắt sáng ngời của anh, muốn nói lại thôi.
"Sao vậy bảo bối?" Dung Giai đã nhìn ra cô do dự tiến về phía trước, hai mắt lo lắng nhìn cô.
"Dung Giai, em..." Vưu Thị Hoạ muốn nói cho anh việc mình định giúp Quý Trạch Chi, nhưng lại nhớ tới phản ứng khi trước cô giúp Quý Trạch Chi chuyện giấy dự thi, lời nói tới môi lại nuốt xuống.
Hơn nữa, chuyện cô từng chịu bạo lực học đường hồi nhỏ, cô không muốn nhắc lại nữa.
Cô biết mình giúp Quý Trạch Chi không phải vì tâm tư ái muội gì, nhưng mà Dung Giai thì sao, anh có tưởng tượng lung tung hay không?
"Hửm?" Dung Giai thấy cô không nói, đưa tay nhéo mặt cô, "Em muốn nói gì?"
"Không có gì." Vưu Thị Hoạ nhoẻn miệng cười, cô nhón chân hôn lên môi thiếu niên, "Dung Giai, bất luận sau này có xảy ra chuyện gì, chúng ta nhất định phải tin tưởng nhau, được không?" "Được." Thiếu niên bị cô mê hoặc, cô nói gì anh cũng không thể không đồng ý.
"Em về ăn cơm đây, anh cũng mau về đi, chiều gặp lại ~" Thấy anh đồng ý, Vưu Thị Hoạ càng cười tươi, xoay người đi vào trong.
Dung Giai đứng tại chỗ nhìn đến khi bóng dáng cô biến mất mới xoay người rời đi.
Lúc vào nhà, mẹ đang bưng đồ ăn ra bàn, bố đang đỡ mắt kính buông tờ báo trong tay, tủm tỉm cười vẫy tay với cô.
Vưu Thị Hoạ đổi giày xong lập tức chạy một mạch tới ngồi cạnh bố.
Một nhà ba người ăn cơm hoà thuận vui vẻ, nhất là thời gian dài không ở bên nhau nên càng nhiều chuyện để nói.
"Bố." Vưu Thị Hoạ gặm sườn trong miệng, mơ hồ không rõ nói, "Bố có quen người của Tống gia không?"
"Tống gia nào?" Bố Vưu cầm lấy khăn giấy lau dầu bên môi con gái hỏi.
"Con trai tên Tống Diệu, ở trường con hư hỏng làm nhiều việc ác, bố mẹ cậu ta cũng tàn nhẫn, bố bảo chú nhỏ điều tra thử xem, con cảm thấy có vấn đề." Vưu Thị Hoạ không chút để ý nói, "Con thấy chú nhỏ gần đây ở cục chống tham nhũng rất nhàn." Động tác trên tay bố mẹ Vưu ngẩn ra.
"Nữu Nữu, con... bạn học ở trường con có tốt không?" Vẫn là mẹ Vưu thiếu kiên nhẫn hỏi trước.
Chuyện xảy ra nhiều năm trước không biết con gái còn nhớ không, nhưng nhiều năm như vậy bà chưa từng quên, nhớ lại đứa con gái đáng yêu ở lúc bọn họ không biết chịu nhiều ấm ức và bắt nạt như vậy, lòng bà lại đau như cắt.
Bố Vưu không nói gì nhưng ánh mắt lại sắc bén hơn rất nhiều, chuyện nhiều năm trước ông là bố mà thất trách, ông không cho phép xảy ra lần thứ hai.
"Vẫn tốt, còn có rất nhiều bạn nam tỏ tình với con đấy ~" Vưu Thị Hoạ nhìn ánh mắt bố mẹ, trong lòng không khỏi chua xót, cô ra vẻ trêu chọc chớp mắt để bọn họ không cần nghĩ nhiều.
Bố mẹ Vưu liếc nhau không tới ba giây, bố Vưu nghiêm túc dặn dò con gái không được để tên nào vô lại bên ngoài lừa, đều là một đám chó ngốc lợn rừng còn muốn dám ngậm trân châu bảo bối nhà ông?! Vưu Thị Hoạ gật đầu chấp nhận.
Đúng vậy, chó ngốc đúng là rất nhiều.
Về phần Tống gia, lời của bạn học cô nghe được không ít, không phải hoàn toàn là tin đồn vô căn cứ, nhưng có công ty nào lại không có quỹ đen chứ, tóm lại cũng đủ để Tống gia đau đầu một khoảng thời gian.