Trong căn nhà nhỏ hẹp tràn ngập hơi thở bi thương, mọi thứ yên tĩnh khiến tiếng sụt sịt của người phụ nữ vô cùng rõ ràng.
Người đàn ông tên sofa nhíu mày, miệng ngậm một điếu thuốc lá.
"Đáng chết!" Ông rủa thầm một tiếng, ném điếu thuốc hút xong vào gạt tàn, duỗi tay muốn lấy thêm một điếu nữa lại chỉ sờ tới một hộp thuốc trống rỗng.
"Mẹ, đừng khóc." Thiếu niên đi tới bên cạnh mẹ nhàn nhạt lên tiếng, dáng vẻ chi lan ngọc thụ cực kì không hợp với phòng nhỏ cũ nát này.
Người phụ nữ giương mắt lên nhìn khuôn mặt trắng nõn của con trai trở nên xanh tím, tiếng khóc càng lớn hơn nữa.
"Đừng khóc nữa! Khóc thì có ích gì!" Người đàn ông hung hăng đập bàn, hai mắt đỏ lên rống lớn.
Muốn trách thì trách ông không quyền không thế, không có bản lĩnh bảo về người nhà. Con ông ông biết, nhìn qua trầm mặc ít nói không thích nói chuyện nhưng lại là đứa trẻ vô cùng hiểu chuyện, biết trong nhà điều kiện không tốt nên chưa từng đòi hỏi thứ gì, chuyện học tập càng không để bố mẹ lo lắng.
Đứa trẻ ưu tú lại hiểu chuyện như vậy, ông không tin nó sẽ vô duyên vô cớ đánh bạn học bị thương, còn nặng tay như vậy. Nhưng bất luận ông hỏi gì con trai cũng không nói, bây giờ trường học muốn nó ở nhà chờ ngày thông báo kết quả, ông có trưng ra khuôn mặt tươi cười hay nói thêm lời nào cũng vô dụng, chỉ có thể bất đắc dĩ đưa con trai về trước.
"Bố, con không muốn đi học nữa." Quý Trạch Chi xoay người đi đến sofa, thần sắc vô cùng bình tĩnh.
"Con nói bậy bạ gì đó!" Người đàn ông run tay kinh ngạc.
Quý Trạch Chi mím môi, cúi đầu.
Từ khi cậu và Tống Diệu học chung một lớp đã cảm thấy cậu ta có địch ý với mình. Cậu vẫn luôn lo chuyện học tập không để ý tới, ai ngờ địch ý kia càng ngày càng sâu, thậm chí còn xé giấy dự thi của cậu, làm đủ mọi thủ đoạn khiến cậu mất tư cách dự thi. Nhìn thấy cậu không có giấy dự thi vẫn vào được bên trong, ánh mắt Tống Diệu càng thêm hung ác.
May mà kỷ luật trường thi nghiêm ngặt, cậu ta không có biện pháp nào. Ban đầu cậu còn muốn đi tìm Tống Diệu nói chuyện, nhưng sáng thứ hai vừa mới đi học, cậu ta đã cùng một đám người tới bàn học cậu khiêu khích ác độc.
Đầu tiên cậu ta vũ nhục cậu, thấy Quý Trạch Chi không có phản ứng lại bắt đầu dùng từ ngữ dơ bẩn vũ nhục người nhà cậu.
Cuối cùng cậu giống như một con sư tử bị chọc giận, mọi áp lực đè nén cuối cùng cũng bộc phát, đấm Tống Diệu một đấm.
Bạn học xung quanh kinh ngạc, chờ bọn họ phản ứng lại kéo cậu ra thì Tống Diệu đã nằm trên mặt đất, mặt toàn máu.
Quý Trạch Chi nhớ lại cảnh tượng ngày đó, trong lòng vẫn tràn ngập tức giận.
Cậu đã nhẫn nhịn quá lâu rồi, người nhà chính là điểm giới hạn của cậu, nếu cho cậu chọn lại một lần nữa, chắc chắn cậu vẫn động thủ. Bố Quý thấy cậu cúi đầu trầm mặc không nói, cảm xúc càng thêm kích động, ngực phập phồng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói thành lời, mọi lời nói đều hoá thành tiếng thở dài.
Ông đứng dậy chậm rãi xoa đầu con trai, giọng nói khàn khàn, "Ăn cơm trước đi."
Quý Trạch Chi nhìn bố mình như một đêm già đi mười tuổi, nhẹ nhàng gật đầu.
"Reng~" Điện thoại vang lên, bố Quý nghe máy.
Không biết người bên kia nói gì mà tay cầm điện thoại của ông run lên, biểu tình trên mặt cũng từ khϊếp sợ chuyển thành mừng rỡ như điên.
"Được được được, cảm ơn ngài, mai tôi sẽ bảo Trạch Chi trở về học."
Tắt điện thoại, bố Quý vui mừng khôn xiết kể lại mọi chuyện, giọng nói đã thay đổi, "Trạch Chi, chủ nhiệm lớp con gọi tới nói mai trở lại trường học."
"Thật sao?" Mẹ Quý kích động. "Đương nhiên, chủ nhiệm lớp còn có thể giả sao..."
Nhìn bố mẹ hưng phấn, Quý Trạch Chi nhíu mày, cảm giác như có chỗ nào kì lạ.
Tống Diệu thù hằn cậu bao nhiêu cậu biết, đáng ra phải nhân cơ hội lần này mà chèn ép cậu mới đúng, sao lại...?
Nhưng nhìn dáng vẻ vui mừng ra mặt của bố mẹ, cậu trầm mặc, vẫn là đợi về trường xem tình hình thế nào.
*
Sáng sớm Vưu Thị Họa vừa tới trường, Vân Đóa đã dùng biểu tình phức tạp nhìn cô.
"Động tác của cậu nhanh thế?"
Vưu Thị Họa hiểu rõ, "Quý Trạch Chi tới rồi?"
"Đúng vậy, sáng nay đi học rồi." Vân Đóa gõ gõ đầu cô, "Rốt cuộc cậu muốn thế nào, muốn đỉnh đầu Dung Giai mọc sừng sao?"
"Hừ, tạm thời không thể nào~" Vưu Thị Họa ra vẻ trầm tư, nghiêm túc nói.
"..." Vân Đóa nhìn cô, ngữ khí khϊếp sợ, "Cậu cậu cậu, đồ bội tình bạc nghĩa." "Ha ha!" Vưu Thị Họa nhịn không được bật cười, "Cậu đừng nghĩ lung tung, chúng tớ rất tốt, luôn tin tưởng đối phương mà."
Vân Đóa nhìn khuôn mặt nhỏ kiều diễm, trong lòng cảm thán, mong là chuyện này Dung Giai vĩnh viễn không biết, tin tưởng lẫn nhau? Họa Họa đã quá xem nhẹ tính chiếm hữu của Dung Giai rồi.
Vưu Thị Họa không hề cảm nhận được ánh mắt đồng tình của bạn cùng bàn, cô đã mở sách tiếng Anh ra học. Nên nói thế nào với Dung Giai đây...
Hôm qua bố mẹ đã nói chuyện với cô, năm nay công ty sẽ tạm thời rời trụ sở về thủ đô, ý bọn họ là muốn cô quay về trường trước kia tiếp tục học, cả nhà đoàn tụ, thời gian ở bên nhau sẽ ngày càng nhiều.
Vưu Thị Họa nắm chặt góc váy, biểu tình cứng đờ.
Cô cũng muốn ở bên bố mẹ, nhưng Dung Giai thì phải làm sao? Cùng lắm thì sau này làm thủ tục chuyển trường sau, trước mắt vẫn là ở lại Tân Hải, nếu không Dung Giai sẽ bùng nổ mất. "Bố mẹ." Vưu Thị Họa nghiêm túc, "Con cảm thấy học ở đây rất tốt, thầy cô cũng có rất nhiều kinh nghiệm, thành tích học tập của con cũng tiến bộ hơn trước nhiều."
Bố mẹ Vưu hoài nghi, tính tình con gái mình bọn họ có thể không biết sao? Con bé học tập tốt?
"Thật mà!" Vưu Thị Họa căng da đầu, "Con cảm thấy lần này thi chia lớp có thể vào được lớp chọn mà~"
Bố mẹ Vưu liếc nhau nửa tin nửa ngờ, tuy rằng con gái bọn họ không cần học tập xuất sắc, nhưng có bố mẹ nào không hi vọng con mình học tốt chứ, bây giờ nghe Vưu Thị Họa nói như vậy, bọn họ quyết định cứ đợi thành tích thi lần này rồi mới quyết định.
Chuyện chuyển trường tạm không nhắc tới nữa.
*
Lớp ba.
Dung Giai gần đây vô cùng vui vẻ, ngày nào cũng cong môi cười, thỉnh thoảng trong lớp còn bật cười thành tiếng, hai mắt mơ màng không biết nghĩ tới điều gì. Nếu không phải Thiệu Động biết anh yêu đương, nhất định sẽ nghĩ tên này mắc bệnh tâm thần rồi.
"Anh Giai." Thiệu Động lại gần Dung Giai, cũng may bây giờ là tiết tự học, bọn họ vẫn được ngồi chỗ lung tung, Thiệu Động đương nhiên không phải tới để học bài cùng Dung Giai, chỉ là cậu có tính bát quái, tin tức gì cũng phải chia sẻ với anh.
Cậu dùng khuỷu tay chọc chọc Dung Giai, kết quả, một ánh mắt người ta cũng không cho cậu, chỉ lười nhác ừ một tiếng, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại.
Nhìn đến xuất thần như vậy, Thiệu Động liếc điện thoại Dung Giai một cái, là giao diện nói chuyện trên wechat, đối phương vẫn chưa trả lời tin nhắn, anh Giai của cậu vẫn đang vui vẻ nhắn tin.
Ồ, chắc chắn là chị dâu, không thể nghi ngờ.
"Anh Giai, anh Giai, anh Giai!" Đợi nửa ngày thấy Dung Giai vẫn đang gửi, Thiệu Động chờ không kịp tiến tới gần, "Anh biết hôm trước Quý Trạch Chi vì đánh nhau mà bị đình chỉ học không? Sáng nay cậu ta tới lớp rồi!" Ý cười bên môi Dung Giai lập tức thu hồi, mắt hơi nhướn lên.
"Tống Diệu kia kiêu ngạo lại bị đánh thảm như vậy, sao Tống gia có thể buông tha Quý Trạch Chi dễ dàng chứ? Nghe nói gia cảnh Quý Trạch Chi..."
Thiệu Động còn muốn nói gì đó, nghiêng đầu đã thấy vẻ mặt lạnh như băng của Dung Giai làm cho hoảng sợ, lập tức ngậm miệng.
A. Dung Giai cười lạnh một tiếng, không quyền không thế lại có thể quay về học nhanh như vậy, chỉ có một khả năng, chính là có người quyền thế giúp cậu ta chứ sao.
Người có quyền thế này là ai, dựa vào cái gì mà giúp cậu ta?