Anh vệ sĩ đứng phía sau nhìn bóng lưng của Hồ Điệp. Trông bóng lưng ấy thật cô đơn.
Sau một khoảng thời gian ngắn tiếp xúc với Hồ Điệp. Thì ấn tượng đầu tiên của anh đối với cô là tươi tắn, cô có một vẻ đẹp thuần khiết như ánh ban mai lan toả khắp muôn nơi. Làm sáng bừng cả không gian hạnh phúc mỗi khi cô xuất hiện.
“ Này Thiếu Huy, vậy bây giờ xử lý bọn Đại Bàng làm sao đây? “
Anh quay sang nhìn Thiếu Huy.
“ Cậu và Tuấn Lãng thay tôi xử lý việc này. Khi nào việc quá nghiêm trọng, các cậu không giải quyết được thì cứ để tôi sắp xếp. Còn Tiêu Chiến thì cứ ở lại đây nghỉ ngơi cho đến khi nào sức khỏe hồi phục. “
“ Như thế thì quá sướng rồi còn gì? Được nghỉ tận mấy tháng. Cậu muốn nghỉ ngơi thì bên cạnh tôi còn có giường trống đây này. Tôi đang chán vì chẳng có ai bầu bạn trong đây. “
Tiêu Chiến còn nói thêm.
“ Hay cậu vào đây nhé? “
Anh cười cười nhìn Tuấn Lãng.
“ Thôi thôi, không cần đâu. Nếu được nghỉ ngơi mà theo cách này thì nghe đau quá... “
“ Nếu không muốn vậy thì làm cho tốt công việc của cậu đi. “
Thiếu Huy nghiêm khắc nhìn Tuấn Lãng nói.
“ Vâng vâng, tôi biết rồi, thưa \- lão \- đại. “
Tuấn Lãng gật gật đầu, vừa nói vừa nhấn mạnh ba từ cuối.
“ Thôi, không nói nữa. Tiêu Chiến! “
“ Vâng? “
“ Cậu cứ việc yên tâm mà nghỉ ngơi ở đây. Còn Vương Lam, Tuấn Lãng! “
Anh lớn tiếng gọi hai người đó.
“ Có! “
Hai người bọn họ giật mình, nhìn Bạch Thiếu Huy nghiêm túc trả lời. Vì bây giờ Thiếu Huy đã vào mode ‘ lão đại ‘ rồi.
“ Hai người các cậu nhớ xử lý việc này nhanh gọn lẹ và nhớ thường xuyên vào chăm sóc Tiêu Chiến. “
“ Vâng! “
William Vương Lam và Lâm Tuấn Lãng đều đồng thanh trả lời.
“ Giờ tôi phải đi rồi, các cậu cứ ở lại đây trò chuyện với Tiêu Chiến đi. “
Bạch Thiếu Huy nói rồi vội bước khỏi phòng bệnh.
“Cậu ấy đi đâu đâu mà trông vội vàng thế? “
Vương Lam quay sang hỏi Tiêu Chiến.
“ Còn vì ai nữa, cậu ấy về nhà với vợ của cậu ấy đấy. “
. . .
Bạch Thiếu Huy đi trên hành lang của bệnh viện, các y tá nữ, ai ai cũng nhìn anh. Tất cả bọn họ đều mê mẩn, say đắm trước vẻ đẹp nam thần của anh. Còn có người làm liều, dám tiếp cận Thiếu Huy bằng cách cố tình đụng vào anh.
“ Ah! “
“ ... “
Anh đứng yên đó, im lặng nhìn cô ta bắt đầu giở trò.
“ Xin lỗi anh nhé! Tôi lỡ va vào người anh rồi. Anh đừng để ý đến nhé! “
Cô ta õng ẹo, dụi bộ ngực của mình vào ngực Bạch Thiếu Huy. Nói với giọng điệu như làm nũng, hai tay cô ta còn đặt lên ngực của anh nữa.
“ Cút! “
Bạch Thiếu Huy khó chịu cau mày. Buông ra một chữ khiến cho cô ta sững người, rợn cả tóc gáy bởi sự lạnh lùng trong giọng nói và lẫn cả nét mặt của anh.
“ T \- tôi xin lỗi. “
Ả ta run rẩy, lắp bắp trả lời Thiếu Huy rồi chạy vụt đi.
Anh nhanh chóng rời đi, anh không muốn trên người của anh lại mang mùi nước hoa nồng nặc đó của ả.
Cách làm việc của ả thật chẳng ra làm sao. Xịt dầu thơm nồng nặc như thế thì sẽ gây khó chịu cho nhiều bệnh nhân ở đây.
Bạch Thiếu Huy chẳng muốn dây dưa gì nhiều với cái thể loại phụ nữ đó. Bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng trở về nhạc để được gặp Huyết Hồ thôi. Chỉ vì cô ta mà anh đã trễ vài phút để gặp Hồ Điệp rồi đấy.