Ông Xã Ngốc Nghếch Của Em

Chương 25



Anh nhanh chóng rời đi, anh không muốn trên người của anh lại mang mùi nước hoa nồng nặc đó của ả.

Cách làm việc của ả thật chẳng ra làm sao. Xịt dầu thơm nồng nặc như thế thì sẽ gây khó chịu cho nhiều bệnh nhân ở đây.

Bạch Thiếu Huy chẳng muốn dây dưa gì nhiều với cái thể loại phụ nữ đó. Bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng trở về nhạc để được gặp Huyết Hồ thôi. Chỉ vì cô ta mà anh đã trễ vài phút để gặp Hồ Điệp rồi đấy.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Bạch Thiếu Huy ra khỏi bệnh viện, trước mắt anh là đã có sẵn một chiếc xe và một người tài xế đang đứng chờ anh.

Thấy Bạch Thiếu Huy, người đó liền mở cửa xe cho anh vào.

" Trở về nhà. "

Thiếu Huy lạnh lùng nói.

" Vâng. "

. . .

Trở lại với Huyết Hồ Điệp, vào lúc cô vừa về đến nhà, cô đã thấy Hoàng Hiểu Tâm từ trên lầu bước xuống. Chắc có lẽ là bà muốn uống một chút nước.

" Cháu mới về à? "

" Vâng. "

Cô gật đầu, mỉm cười nhìn bà.

" Cháu về một mình à? Thiếu Huy đâu? Nó không về cùng con à? "

Nghe Hiểu Tâm nói thế thì Hồ Điệp hơi khựng người. Nụ cười tự nhiên trên khuôn mặt xinh xắn của cô, bỗng chốc nhanh chóng trở thành nụ cười giả tạo.

" Anh ấy... "

Huyết Hồ Điệp đang suy nghĩ cô phải nói làm sao để nghe hợp lí. Vì cô không muốn nói ra, nếu nói ra thì anh sẽ bị la rầy mất.

" Anh ấy có việc một chút. Cháu nghe anh ấy nói là đi thăm bạn. "

" Bạn gì mà quan trọng vậy chứ? Thế Thiếu Huy nó có ở cùng con lâu không? "

" Dạ cũng...khá là lâu. Vì bọn cháu ăn hết bữa sáng...cùng nhau mà... "

" Thế à? "

" Ở đến khi nào thì cháu về trước? "

" Sau khi ăn sáng cùng nhau thì...bọn cháu còn đi tản bộ một chút. Chắc có lẽ là khoảng mười đến mười lăm phút gì đấy. Vui lắm bà ạ... "

" Oh! Vậy thì tốt. Bà cứ nghĩ sau khi bọn cháu đi đăng ký kết hôn. Thì nó chỉ ở cùng con một chút thôi. "

Bà vừa nói vừa đi xuống cầu thang, đến gần với Hồ Điệp.

" Không có chuyện đó đâu bà... "

Huyết Hồ Điệp nhìn Hoàng Hiểu Tâm. Cô cố gắng gượng cười, một nụ cười thật tươi để che giấu nỗi buồn sâu thẳm trong lòng cô.

" Ừm, cháu chắc cũng đã mệt rồi, lên phòng đi. "

" Vâng, cháu xin phép ạ. "

Hồ Điệp chầm chậm bước lên cầu thang, đi về phòng. Bước vào phòng vào phòng, cô uể oải đi đến giường, thả lỏng người rồi bịch xuống.

Huyết Hồ Điệp từ từ nhắm mắt lại, đặt tay lên trán. Khẽ thở dài.

“ Anh ấy đi bao lâu rồi nhỉ? “

“ Thật chán quá đi! “

Cô từ từ ngồi dậy, một tay đặt lên giữa mi tâm, bóp nhẹ.

" Sao mình cảm thấy đầu đột nhiên lại nặng trĩu thế này? "

" Chẳng lẽ do đứng ngắm cảnh lâu quá nên bị say nắng? Nhưng mình đâu có dễ bị như thế đâu chứ. "

Chẳng hiểu sao đột nhiên đầu cô lại nhức đến như thế, tay chân thì uể oải, cả người ê ẩm.

Hồ Điệp chậm rãi đi về phía ban công để hóng gió một chút. Để xem có đỡ hơn chút nào không. Nhưng cũng chẳng đỡ lên chút nào.

“ Chẳng lẽ mình bị cảm rồi? Thôi thì cứ đi tắm trước đã. “

Huyết Hồ Điệp đi vào nhà tắm, nhưng những bước chân của cô trông rất loạng choạng. Vào trong, cô cởi quần áo ra, mở vòi nước.

Khác với mọi ngày cô tắm nước ấm. Lần này, Hồ Điệp tắm bằng nước mát, không lạnh cũng không nóng. Chảy đến một nửa bồn tắm thì cô tắt vòi nước. Từ từ bước vào bồn tắm, cô gội đầu trước. Sau đó mới tắm.

Xong, Huyết Hồ Điệp ngâm người trong làn nước mát một hồi lâu. Vào lúc cô định ra ngoài thì hai mắt cô bỗng nặng trĩu.

Hồ Điệp nhìn cảnh vật trước mắt. Sao đột nhiên nó lại mờ đi, sau đó thì dần dần trước mắt cô chỉ là một mảnh màu đen tăm tối. Huyết Hồ Điệp đã bị ngất trong bồn tắm.

\[. . .\]

Một lát sau, đến giờ ăn trưa, tất cả mọi người đều có mặt đầy đủ và đã ngồi vào bàn nhưng vẫn chưa thấy Huyết Hồ Điệp xuống.

“ Có cần tôi lên gọi tiểu thư xuống dùng bữa không ạ? “

Có một người hầu đứng gần đó nói.

“ Thôi, không cần đâu. Chắc con bé cũng khá mệt rồi. “

“ Với lại buổi sáng chắc hẳn ăn cũng không ít nên bây giờ con bé cũng khá no rồi. “

“ Vã lại nó là người đúng giờ. Chắc có lí do gì đó nên mới không xuống. Cứ để cho con bé nghỉ ngơi đi. “

Hoàng Hiểu Tâm nói.

“ Vâng ạ. “

Cô người hầu đó gật đầu.

“ Sao mẹ biết? Với lại, Hồ Điệp nó về khi nào sao con không biết? “

Bạch Hâm Bằng nhìn bà hỏi.

“ Lúc con bé về thì mẹ có thấy, vì lúc đó mẹ đang đi xuống để uống nước. Nên mẹ có hỏi chuyện một chút. “

“ Vậy còn Thiếu Huy đâu mẹ? Nó có về cùng Hồ Điệp không? “

Lương Nhã Tịnh hỏi Hiểu Tâm.

“ Không con. “

“ Sao lại thế? Vậy thằng bé đi đâu? Mẹ có hỏi Hồ Điệp không? “

“ Có! Mẹ nghe Hồ Điệp nói là Thiếu Huy nó đi thăm bạn hay gì đấy. “

“ Trời ạ! Bỏ vợ, để vợ đi về nhà một mình để đi thăm bạn. ‘ Hay thật! ‘ “

Nghe Hoàng Hiểu Tâm nói thế thì Bạch Hâm Bằng thở dài rồi nói.

“ Mấy đứa bạn Thiếu Huy thì chắc em có biết đấy! Vì thằng bé không có nhiều bạn. “

Lương Nhã Tịnh ngẫm nghĩ một hồi rồi nói.

“ Ai vậy? “

“ Ba đứa hồi đó hay sang nhà chúng ta chơi đấy! “

“ À! Tiêu Chiến và Lâm Tuấn Lãng có phải không? “

“ Đúng rồi! “

“ Còn một người nữa...tên gì ấy nhỉ? Anh quên rồi. Lam đúng không? “

“ William Vương Lam. “

“ À đúng rồi, đúng rồi! Lâu rồi chúng ta cũng không gặp bọn nó, chắc cũng khoảng vài năm rồi ấy nhỉ? “

“ Ừm. “

“ Đám nhóc đó đối xử với Thiếu Huy rất tốt, vì thế mẹ cũng rất quý bọn chúng. “

Hoàng Hiểu Tâm nói thêm.

“ Mẹ, con đang suy nghĩ đến việc chúng ta có nên mời ba đứa nó đến tiệc cưới của Thiếu Huy và Hồ Điệp không? “

Lương Nhã Tịnh hỏi bà,

“ Ừm, mời đi. Dù sao thì Thiếu Huy cũng thân với ba đứa nó mà. Nhưng chỉ mời ba đứa chúng nó thôi. “

“ Vâng. “

Nhã Tịnh gật gật đầu.