Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 317



Sau đám tang của ông ngoại, Cố Nhã Thiển vẫn luôn ở lại thành phố Vân Châu, ở bên cạnh bà ngoại, bà ngoại đã bị đả kích rất lớn vì sự ra đi của ông ngoại, bị sinh bệnh, vẫn luôn phát sốt, tuổi tác quá lớn, sức đề kháng của cơ thể đều bị giảm sút, lần bệnh này của bà ngoại kéo dài đến tận nửa thàng.

Cố Nhã Thiển kêu Tô Ngọc Kỳ đưa hai đứa trẻ quay lại thành phố Hải Châu, cô phải ở lại thành phố Vân Châu với bà ngoại.

Chiều thứ sáu.

Thành phố Hải Châu.

Nghĩa trang Tô gia.

Hình bóng đứng trước bia mộ như đang hòa vào trong bóng đêm, anh đứng trước bia mộ rất lâu, đến tận đêm khuya.

Hai đứa bé ở nhà họ Tô, ở bên cạnh Tô lão phu nhân.

Cho nên đến tận khuya, Tô Ngọc Kỳ mới quay trở lại Tô gia, phòng khách rất yên tĩnh, lúc này đã qua 0h, cơ bản đều ngủ hết rồi.

Đi lên lầu, đến phòng ngủ trẻ em.

Đắp lại chăn cho Tinh Tinh và Dạ Lê, Tô Ngọc Kỳ đi ra ban công, châm điểu thuốc, hút hai hơi, bên ngoài truyền đến âm thanh, người đàn ông quay người lại, mơ hồ nhận ra ông nội Tô đang đứng ngoài cửa ban công: “Ông nội.”

“Ừ” Tô lão gia đi vào.

Ban công không có ánh sáng.

Tô lão gia vịn tay vào khung kim loại trước cửa sổ, nhìn qua cửa sổ sát đất, màn đêm đen như mực, cuối cùng thở dài một tiếng: “Sự việc cũng đã qua, bỏ qua sự việc năm đó đi, sau này con với Nhã Thiển hãy sống thật tốt.”

Người đều chết rồi..

Ở đâu vẫn còn nhiều ân oán như vậy.

Cả hai gia đình đều đã phải trả một cái giá quá đắt.

Về thủ đoạn thì không có ai quang minh hơn ai.

“Ông nội, lẽ nào đến cả ông cũng cho rằng con cưới cô ấy là vì báo thù sao?” người đàn ông khẽ nhướng mày, có chút giễu cợt, dường như mọi người đều không tin, trong lòng anh thực sự thích Nhã Thiển, cho dù cô có là thiên kim tiểu thư của nhà họ Cố, anh vẫn thích cô như cũ.

Người nhà họ Cố không tin.

Dường như thật sự cảm thấy anh là bị thù hận làm cho mê muội đầu óc, cưới cô, là vì báo thù.

Nhưng anh có thể hiểu, dẫu sao thì hai nhà là thù địch của nhau.

Nhưng, đến ông nội của mình cũng không tin sao?

Dường như ngay từ đầu, khi anh gặp Cố Nhã Thiển tại một bữa tiệc ở Mỹ, hai người đã ở trong tình trạng đối lập nhau, hình như ở giữa một tai nạn hồ đồ, cô không còn là Cố Uyên nữa, cũng không đáp lại nữa, anh phải đợi được người phụ nữ của anh.

Cô trở thành Cố Nhã Thiển, viên ngọc của nhà họ Cố.

Vậy nên, trong suy nghĩ của mọi người đều cho rằng, anh cưới cô, hoàn toàn là vì báo thù, báo thù nhà họ Cố.

Tô Ngọc Kỳ dập tắt tàn thuốc: “Ông nội, muộn rồi, đi nghỉ ngơi đi.”

Buổi sáng Cố Nhã Thiển đi đến nghĩa trang.

Đám tang đã qua, nhưng vẫn có rất nhiều người đến để chia buồn, Cố lão gia là nhân vật đứng đầu trong giới kinh doanh, những gia đình có lớn đều phái người qua.

“Cố tiểu thư____” Đông Phương Vỹ đi qua: “Cố tiểu thư, có thời gian chứ? Chúng ta nói chuyện một chút.”

Cố Nhã Thiển trực tiếp từ chối: “Không có”.

Trong đám tang của ông ngoại, những người nhà Đông Phương đều đến.

Đối với lời từ chối trực tiếp của Cố Nhã Thiển, Đông Phương Vỹ cũng không tỏ ra bất ngờ hay không vui, cười một cách ấm áp: “Cố tiểu thư, tôi cảm thấy, tôi tình cờ biết được rất nhiều chuyện, lẽ nào Cố tiểu thư không muốn nghe sao? Nghe những chuyện của mẹ cô.”

“Đã là việc nhà chúng tôi, anh làm sao biết được, tôi làm sao có thể khẳng định, anh không lừa tôi.”

“Tôi tin, chút khả năng phân biệt của Cố tiểu thư vẫn còn.”

Tiệm trà.

Khói đen lượn lờ.

Trà ngon tràn ra bốn phía.

Một nơi tốt để tu thân dưỡng tính, bình phong xung quanh, ý vị cổ xưa.

Cố Nhã Thiển cởi áo khoác ngoài treo lên mắc áo, bên trong mặc một chiếc áo len dệt kim màu be nhạt, xoay nhẹ cốc trà: “Đông Phương Vỹ, có gì thì cứ nói thẳng ra.”

Giọng nói của rõ ràng, lúc nói ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dịu dàng của Cố Nhã Thiển.

Ngoài việc là thiên kim tiểu thư của nhà Đông Phương, cô còn là trưởng nữ của nhà Đông Phương, giỏi nhất chính là thăm dò lòng người.

Cô nói rất nhiều, dường như là một người ngoài cuộc, từ lần đầu tiên Cố Nhược Dung gặp Tô Hướng Nam đến khi bị đuổi ra khỏi nhà họ Cố, đến khi Tô Hướng Nam cưới vợ sinh con, Cố Nhã Thiển vốn không muốn nghe, càng không tin, nhưng đến cuối cùng, cứng đờ nắm chặt trong lòng bàn tay.

Sắc mặt cô dần dần trắng bệnh.

Cô không thể tin được mẹ cô và cha Tô Ngọc Kỳ đã xảy ra những chuyện như vậy, cô không thể tin rằng mẹ mình đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Cố, nhưng cô không tìm ra được lời nói phản bác lại Đông Phương Vỹ.

Đông Phương Vỹ uống một ngụm trà: “À, đúng rồi.” Cô ta mỉm cười rất đúng mực, nhìn vẻ mặt trắng bệnh của Cố Nhã Thiển, ngược lại có một loại cảm giác vui tai vui mắt, cô ta sẵn lòng từ bỏ theo đuổi người đàn ông mình thích, những cô ta là đại tiểu thư của nhà Đông Phương, cô ta không có được thứ gì, thì người khác cũng đừng mong có được.

Đặc biệt là Cố Nhã Thiển!

Nhìn Cố Nhã Thiển đau khổ, cô cảm thấy rất vui.

“Cô biết không? Cha mẹ của Tô Ngọc Kỳ, còn có anh trai của anh ấy, chết trong một vụ tai nạn….cô đã bị mất trí nhớ, vậy nên căn bản cô không hiểu được Kỳ, lúc đó anh ấy cũng là thập tử nhất sinh, anh ấy rất hận nhà họ Cố, hận nhất chính là người đã ra tay giết hại người nhà của anh ấy, chính là ông ngoại của cô.”

“Anh ấy đôi xử tốt với cô, chẳng qua là muốn cải trang, muốn dùng cô để báo thù nhà họ Cố.”

“Không thể nào!” Cố Nhã Thiển từ từ nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra, những cảm xúc phức tạp trong lòng cô mọc lên như cỏ dại, cô bình tĩnh lại, ngón tay đâm vào lòng bàn tay, không có biểu cảm gì, cười nói: “Đông Phương tiểu thư, nghe nói, trước đây không lâu, ba bến cảng của nhà Đông Phương ở nước Z đều xảy ra vấn đề, cô vẫn nên giải quyết những vấn đề của gia đình mình đi, dẫu sao mỗi ngày đều tổn thất vài tỷ, cũng không phải là con số nhỏ, đến lúc điều động tiền vốn không được, như cô nói, nhà họ Cố bây giờ rất bận, không có cách nào giúp đỡ cô.”

Sắc mặt Đông Phương Vỹ liền biến đổi.

Cô đến thành phố Vân Châu lần này, còn có một lý do chính là muốn tìm Cố Giác thương lượng một chút, mượn một số tiền vốn lưu động.

Đông Phương Vỹ vẫn luôn cho rằng, Cố Nhã Thiển chẳng qua là một thiên kim tiểu thư bị ruồng bỏ, lại thêm bị mất trí nhớ, chỗ nào hiểu những việc này, cô cố ta ý để sau khi Cố lão gia mới nói những chuyện này với cô, cô nên nghi ngờ mới đùng.

Lập tức khuôn mặt cô ta nhìn không được tốt.

Dẫu sao việc của nhà Đông Phương, có chút nghiêm trọng.

Cố Nhã Thiển đứng dậy: “Chắc hẳn bây giờ Đông Phương tiểu thư không có tâm trạng để uống trà với tôi, vậy tôi xin phép đi trước.”

Đi ra khỏi quán trà.

Cố Nhã Thiển lại không bình tĩnh được như lúc đối mặt với Đông Phương Vỹ, cô tự nói với chính mình, tin tưởng Tô Ngọc Kỳ, tin tưởng anh!.

Đúng, cô nên tin tưởng anh!

Cô sẽ không vì mấy lời nói của Đông Phương Vỹ, liền nghi ngờ anh, quay lại nhà họ Cố, nhưng Cố Nhã Thiển vừa mới bình tĩnh lại, liền nhận được điện thoại của bệnh viện.

Trên màn hình đang chiếu một video giám sát trên hành lang ngoài phòng bệnh. Vào buổi sáng hai tiếng trước khi ông ngoài ra đi, Tô Ngọc Kỳ đã đi đến phòng của ông ngoại.