Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 318: Đợi anh đừng rời đi như năm đó



Tô Ngọc Kỳ nhìn vào tên người gọi trên màn hình, lập tức nhận điện thoại, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Nhã Thiển.”

Im lặng một lúc.

Người đàn ông khẽ cau mày: “Nhã Thiển.”

“Ừ…” Cố Nhã Thiển cắn chặt môi, cố gắng bình tĩnh lại: “Ngọc Kỳ, anh đang ở đâu, ở công ty sao?”

“Ừm, đang chuẩn bị về.” Người đàn ông đứng dậy, bàn giao lại những việc còn lại cho Hoàng Hưng xử lý, mặc áo vest lên đi vào thang máy.

“Nhã Thiển, đã xảy ra chuyện gì.”

“Không có gì, chỉ là em nhớ…nhớ anh.” cuối cùng Cố Nhã Thiển chọn tin anh vô điều kiện, cho dù buổi chiều, đối mặt với rất nhiều chất vấn, đối mặt với những ghi chép lại ở camera, đối mặt với hàng nghìn sự nghi ở của người nhà họ Cố, cô vẫn lựa chọn tin tưởng anh, đứng về phía Tô Ngọc Kỳ.

Cô là vợ của anh.

Cô nên tin tưởng anh, nhưng gì cô thấy không hẳn là đúng.

“Hả.” Người đàn ông đi ra khỏi thang máy, khuôn mặt đẹp trai khẽ chìm xuống, anh quá hiểu cô, một sự thay đổi nhỏ trong giọng nói của cô anh cũng có thể nhận ra, nhưng Tô Ngọc Kỳ không hỏi, mà giọng đầy ấm áp nói: “Bây giờ anh phải đi đến trường học, Dạ Lê và Tinh Tinh sắp tan học rồi.”

“Được, buổi tối gọi video cho em, em nhớ Dạ Lê và Tinh Tinh rồi.”

Cố Nhã Thiển muốn cup máy, Tô Ngọc Kỳ nói: “Nhã Thiển.”

“Ừ” người đàn ông cầm điện thoại di động, anh cũng không phải là một vị thần, anh cũng không thể đoán được trong tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, lúc này anh cũng không biết được những chuyện xảy ra với cô, anh biết sau khi Cố lão gia mất, Nhã Thiển rất đau lòng.

Anh không muốn nói những chuyện năm đó với cô, bởi vì, anh muốn cô sống một cách đơn giản, sống đơn gian trong thế giới của anh, không có ân oán, không có thù hận, làm vợ anh, được anh bảo vệ.

Nhưng điều đó không có nghĩ là, một số người sẽ không nói với cô ấy những chuyện đó.

Thêu dệt thêm, khiêu khích chia rẽ.

Giọng anh trầm thấp: “Nhã Thiển, em tin anh chứ?”

Qua mười mấy giây, cuối cùng vang lên giọng nói chắc chắn của một người phụ nữ: “Em tin anh.”

“Vậy tốt, Nhã Thiển, những gì em nghe được không nhất định là sự thật, đợi anh, lần này, đợi anh được không?”

Đợi anh, anh sẽ đến sớm thôi.

Đợi anh, đừng như năm đó.

“Được, em đợi anh.” Cố Nhã Thiển cúp máy, cô đứng dậy, lấy hết can đảm để đi xuống dưới lầu, phòng khách nhà họ Cố, có rất nhiều người thân thích của nhà họ Cố ngồi ở đó, lúc này bởi vì nguyên nhân Cố lão gia rời đi mà từng khuôn mặt đều lộ ra, nhưng lại sợ áp lực từ Cố Giác, nên đã thu lại rất nhiều.

“Nhã Thiển à, con có thể thấy rõ ràng trên video, không ngờ được nhà họ Tô lại bỉ ổi không biết xấu hổ như vậy, giết hại anh cả.”

“Chình là Nhã Thiển, chúng ta đều biết Tô Ngọc Kỳ là chồng của con, nhưng con cũng không thể bảo vệ cậu ta, chuyện này chúng ta đã báo cảnh sát, tin rằng bên phía cảnh sát sẽ có quyết định.”

“Nhã Thiển, ông ngoại cô khi còn sống thương con như vậy, đừng bị những lời ngon ngọt của Tô Ngọc Kỳ lừa gạt.” Nói chuyện là một người phụ nữ trung niên, đứng dậy, kéo tay Nhã Thiển ngồi xuống sofa: “Nhã Thiển à, nghe thím nói, sống cùng với loại người như thế không đáng đâu, cậu ta còn dám giết hại cả ông ngoại của cháu.”

Người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp bên cạnh nói: “Chính là như vậy, chị Nhã Thiển, ai mà biết được anh ta cưới chị có phải là thật lòng, nói không chừng sớm đã lên kế hoạch cho ngày hôm nay rồi.”

Cố Nhã Thiển rủ mắt.

Nắm chặt ngón tay.

“Đã nói đủ chưa?” Một giọng nói đầy uy nghiêm phát ra từ bên ngoài, Cố Giác đi vào, ánh mắt lạnh lùng, nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Cố Đường Nghiệp, lạnh lùng cười một tiếng: “Theo vai vế, tôi nên gọi ông một tiếng chú, nhưng, chú cũng đừng coi mình là trụ cột nhà họ Cố, chú vừa quản việc nhà mình, có thể đem đứa con trai ăn hại không hiểu chuyện của chú cút ra khỏi nhà họ Cố không?”

“Mày, Cố Giác, mày đừng ức hiếp người quá đáng.” Cố Đường Nghiệp đứng dậy, bị mất mặt ở trước mặt mọi người, sắc mặt ông ta lúc này rất khó coi: “Tao là trưởng bối của mày, mày đối với trưởng bối của mày như vậy sao? Tao chưa bao giờ nói mình là trụ cột của nhà họ Cố, mọi thứ tao làm đều là vì lợi ích của nhà họ Cố.”

“Chính là như thế.” Người phụ nữ trung niên ngồi cạnh Cố Đường Nghiệp đứng dậy, không hài lòng nói: “Cố Giác, chúng ta đều là trưởng bối của cháu, ngay cả khi cháu không thừa nhận cũng không có tác dụng gì, nhà họ Cố cũng có sức lực của chúng ta, năm đó chính cha cháu cũng không dám nói với chúng ta như thế.”

“Như vậy là, hai vị đã đồng ý để Cố Tề Nam rời khỏi Cố thị.” Cố Giác lạnh lùng nói với người trợ lý đáng đứng sau lưng: “Còn không mau đi làm đi.”

Cố Tề Nam chính là đứa con bất tài vô dụng của Cố Đường Nghiệp.

Cố Đường Nghiệp đã phải tốn rất nhiều công sức mới đưa được Cố Tề Nam vào công ty nhà họ Cố, làm một tên giám đốc hữu danh vô thực.

“Mày….” Cố Đường Nghiệp nói không nên lời.

Cố Giác cười lạnh: “Chuyện nhà họ Cố, lúc nào đến người ngoài như mấy người nhúng tay vào?” Anh nhìn những khuôn mặt của những chi bên ngoài quan hệ với nhà họ Cố trong phòng khách, mang họ Cố, liền qua đây khoa tay múa chân.

Bởi vì sự ra đi của Cố lão gia, Cố thị xảy ra biến động, lúc này ai cũng muốn được chia phần, nhưng bọn họ đều sai rồi.

Cố thị vì sao có được ngày hôm nay, chính xác có dựa trên uy tín của Cố lão gia trước đó, nhưng sau khi Cố Giác quản lý, vững vàng đi lên, không kém gì lúc ở đỉnh cao, chỉ là ở trước mặt Cố Giác thu lại một chút thủ đoạn, lại thêm phần ôn hòa, xem ra không có sự uy hiếp, suy nghĩ đến tình cảm họ hàng, thêm sự răn dạy của ông nội, anh ta mới không ra tay với những chi chòm này.

Ngay cả khi bọ họ giống như con sâu gạo đóng quân ở trong Cố thị.

“Cố Giác, sao cậu lại nói những lời như thế. Cố lão gia mất chúng tôi đều rất đau lòng, hung thủ lại là người nhà, cậu không những không trừng phạt, điều tra sự thật, ngược lại còn đổ lỗi cho những người trong gia đình như chúng tôi.” Người nói những lời này ngữ khí không dám quá nặng, dù sao Cố Giác vẫn là người cầm lái nhà họ Cố, sợ làm mất lòng anh, nhưng bọn họ một nghìn người được Cố Đường Nghiệp xúi dục đến đây, cũng đã thương lượng trước rồi.

Ngay cả khi Cố Giác muốn ra tay với bọn họ, bọn họ có nhiều người như vậy, rất nhiều người trong số họ nắm giữ huyết mạch các công ty con của Cố thị, Cố Giác cũng phải cân nhắc!

Cố Nhã Thiển đứng dậy, khóe miệng nhếch lên: “Thật ra, các người không phải đã báo cảnh sát sao? Theo đuổi sự thật từ cảnh sát có tác dụng hơn mấy người, tôi tin tưởng chống tôi.” Cô quay người đi đến bên cạnh Cố Giác: “Anh cả, một số người không liên quan, kêu quản gia và vệ sĩ đến mời ra ngoài là được rồi, không còn sớm nữa, đi nghỉ ngơi đi.”

Cố Giác cầm tay cô, ánh mắt lạnh lùng và sắc bén, nhìn những người trong phòng khách, lạnh lùng nói với quản gia: “Ngươi sao lại làm ra những chuyện này, lẽ nào một con chó mang họ Cố ngươi cũng phải cho vào sao? Cửa nhà họ Cố lúc nào lại thấp như vậy.”

Quản gia cúi thấp đầu: “Đúng, là lỗi của lão nô.”

“Mấy vị, xin mời.”

Sắc mặt của mấy người đó đều rất kém, đặc biệt khi họ bị mắng là một con chó, đi ra khỏi nhà họ Cố, Cố Đường Nghiệp tức giận nói: “Cái gì, một người què cũng dám quản trên đầu tôi, khi tôi với ông nội cậu ta đánh khắp thiên hạ, cậu ta vẫn còn chưa ra đời.”

Có người có chút hối hận nói: “Được rồi, tôi thấy Cố Giác chỉ là tức giận thôi, ông nói chúng tôi hôm nay có phải không nên đến đây, ngộ nhỡ Cố Giác tức giận…”

“Sợ cái gì?” Cố Đường Nghiệp lạnh lùng hừ môt tiếng: “Một tên què có cái gì mà phải sợ, tôi không tin nó dám đuổi tất cả chúng ta ra ngoài, trước đây, khi ông nội cậu ta còn sống cũng không dám làm như vậy, nó dám sao?”