Paparazzi Hóng Drama

Chương 28



Lúc người xem nhận ra được khách mời thứ tư là Tạ Tri Hành, khu bình luận điên rồi, rất nhiều hàng chữ xuất hiện khiến người khác đọc không kịp ----

[Tạ Tri Hành! Là Tạ Tri Hành thiệt kìa!]

[Tui cứ tưởng mỗi năm thấy ảnh trên một bộ phim điện ảnh là mong ước xa xỉ rồi, không ngờ tui có thể thấy ảnh xuất hiện trên show truyền hình!]

[Là ai đang liếm màn hình ó? Là tui ạ!]

[Huhuhu chồng ơi, khi nào anh mới cưới em về nhà? Nhà em còn thiếu anh đó!]

[Tạ Tri Hành đẹp trai quá! Phàm Phàm, xin lỗi em, chị phải thay người yêu gòi!]

[Nhìn đội hình này làm tui phải thốt lên một câu, trâu bò lắm!]

….

Tề Bách và Lục Yên Nhiên ngơ ngác nhìn Tạ Tri Hành.

Tổ tiết mục làm gì đấy! Mời được cả Tạ Tri Hành luôn! Độ hot của show kì này tuyệt đối cao!

Các staff cũng chịu bạo kích bởi vẻ đẹp của anh.

Chỉ có Kim Nhất Phàm nhìn Tạ Tri Hành một cái rồi cười lạnh.

Bạch Húc Xương hóng được drama, lập tức nhắm hai anh em: “Tại sao Nhất Phàm nhìn thầy Tạ như vậy? Hai người có ân oán gì hả?”

Kim Nhất Phàm còn chưa nói gì thì Tề Bách đã xen vào: “Thầy Tạ là tiền bối trong giới, Kim Nhất Phàm, cậu làm thế có chút không lễ phép đấy!”

“Anh Tề Bách còn mong hắn lễ phép gì à?” Lục Yên Nhiên trừng mắt nhìn Kim Nhất Phàm, “Anh biết nhân phẩm của hắn thế nào mà!”

Vừa mới mở đầu show mà ba khách mời đã giương cung bạt kiếm với nhau rồi.

Tạ Tri Hành liếc nhìn Tề Bách và Lục Yên Nhiên đang gây chuyện, không phản bác mà đi tới trước mặt Kim Nhất Phàm, “Sao thấy người lớn mà không chào hỏi hả?”

Kim Nhất Phàm đơ người ngay lập tức.

Nhưng nghĩ đây là show truyền hình trực tiếp, Tạ Tri Hành không dám làm gì cậu nên kiên cường đáp, “Chúng ta cùng bối phận, anh làm thế làm gì chứ!”

Tạ Tri Hành không giận, nhướn mày đáp, “Sáng nay cô còn hỏi show này có mùa thứ 3 không, nếu có thì để cậu tham gia, anh còn chưa trả lời cô đâu đấy….”

“Chào anh họ! Anh họ có khát không? Em có nước ép dưa chuột nè! Cho anh hết á!!!”

Kim Nhất Phàm vốn đang kiên cường lập tức lấy nước ép dưa chuột mà người quản lý đưa cho mình, ân cần đưa cho Tạ Tri Hành.

“Anh có chuyện gì thì cứ nói cho em! Dù lên rừng xuống biển, em cũng sẽ làm cho bằng được!”

Các khách mời tại đấy:???

Người xem livestream:???

[Nhất Phàm, cậu lật mặt nhanh thật đấy!]

[Một giây trước: Ông đây là người ngầu nhất thế giới! Một giây sau: Bưng nước cho đại lão!]

[Không ai quan tâm xưng hô của Kim Nhất Phàm à? Ảnh kêu Tạ Tri Hành là anh họ đó! Hai người là anh em họ hàng à?]

[Chắc là vậy, hèn gì dám thái độ với Tạ Tri Hành! Thì ra là anh em đang giận dỗi nhau!]

Bạch Húc Xương ngạc nhiên, “Thầy Tạ và Nhất Phàm là người thân à?”

Từ khi Tạ Tri Hành debut tới giờ, chưa bao giờ nói về tình huống gia đình trước mặt công chúng nên không ai biết quan hệ của hai người.

“Ừm.” Tạ Tri Hành bình tĩnh uống một ngụm nước ép dưa chuột, “Mẹ của nó thấy nó nghỉ hè rảnh rỗi quá, nên nhờ tôi đẩy nó vào show này.”

“Hahaha, hèn gì lúc Nhất Phàm thấy anh thì tủi thân và khó chịu như vậy,” Bạch Húc Xương ôm bụng cười to, “Thì ra bạn học Nhất Phàm không muốn tham gia show của chúng tôi!”

“Nói gì đấy!” Kim Nhất Phàm nở nụ cười nhưng không tràn ý cười, “Có thể tham gia [Cuộc sống rảnh rỗi] là vinh hạnh của em đó ạ!”

[Hahahahah!]

[Kim Nhất Phàm, cậu có thể cầm gương xem mặt mình lúc nói câu này không? Mấy chữ bị ép buộc ghi rất rõ trên mặt đó!]

[Cười chếc mất, Nhất Phàm đang bực Tạ Tri Hành lắm nhưng vẫn phải làm ra vẻ vui vẻ!]

[Khách mời khác thì phải cố gắng để tham gia show này, Phàm Phàm không cần cố gắng cũng bị ép vào!]

[Nếu mùa nào cũng có Kim Nhất Phàm thì tui sẽ vui tới mức mà cười ha hả cho coi!]

[Lầu trên, măng của thôn Tình Xuyên sẽ bị các cậu nhổ hết đó!]

…..

Màn giới thiệu khách mời cũng đến cuối.

Bạch Húc Xương tiếp tục giao lưu với màn hình.

“Bây giờ khách mời đã đến đầy đủ, để xem hôm nay có bao nhiêu người đoán trúng đội hình này nhé!”

Bạch Húc Xương ngồi xổm xuống, ôm Bạch Cầu Cầu: “Cầu Cầu, con cảm thấy có bao nhiêu người đoán trúng nè?”

“Con cảm thấy….” Bạch Cầu Cầu gãi đầu, sau đó đưa ra mười ngón tay của mình, “Mười người ạ!”

Bạch Húc Xương bất đắc dĩ nói: “Bé Cầu, con không thể vì mình chỉ có mười ngón mà đoán mười được! Con đã học đếm tới một trăm rồi cơ mà!”

“Tôi cũng thấy tầm mười người á.” Tề Bạch xen mồm, “Đoán đúng được bốn người vốn đã khó rồi, huống chi còn có thầy Tạ nữa.”

Lúc Tề Bách nói đến đây còn nhìn Tạ Tri Hành, gật đầu với anh một cái.

Có thể tham gia chung show với Tạ Tri Hành là vinh hạnh của gã, cho dù giữa hai người có một Kim Nhất PHàm nhưng gã vẫn hi vọng có quan hệ tốt với anh, không chọc giận ảnh đế này.

Bạch Húc Xương thay phiên hỏi Lục Yên Nhiên và Kim Nhất Phàm, hai người một đoán ba người một đoán không, nói chung không phải con số lạc quan gì.

“Thầy Tạ cảm thấy thế nào?” Bạch Húc Xương hỏi Tạ Tri Hành, “Nếu không phải vì thầy Tạ tham gia show, chắc có vài fans có thể đoán trúng á!”

“Tôi đoán…” Tạ Tri Hành nghĩ, “Ba triệu!”

Bạch Húc Xương hít một hơi lạnh, “Nhiều vậy sao? Thầy Tạ không nói bậy chứ!”

Tạ Tri Hành nhớ đến bài đăng trên weibo của Máy kiểm tra nói dối, cười nhẹ, “Tôi cảm thấy mình đoán còn ít đó!”

Cuối cùng đạo diễn công bố con số, bốn triệu người đoán trúng đội hình!

Các khách mời trừ Tạ Tri Hành đều ngạc nhiên.

Việc giữ bí mật của tổ tiết mục rất tốt á! Sao nhiều người đoán trúng thế?

*

Khách mời trong hiện thực không hiểu ra sao, nhưng cư dân mạng lại hiểu rất rõ.

[Cơ Cơ đoán đúng rồi! Qủa nhiên bả (*) biết được tin nội bộ!]

(*) trong raw/cv là dùng giới tính nam, nhưng tớ sẽ chuyển thành nữ luôn nhé.

[Huhuhu! Tui đã thấy bài đăng của bả nhưng tui không tin, đoán không đúng!]

[Hahaha! Tui tin! Bả luôn giật tít rất đúng, ngay cả chuyện Quang Tông Diệu Tổ còn được Tạ Tri Hành share cơ mà!]

[Á á á! Các chị em ơi, tui trúng thưởng gòi! Tui là một trong ba người trúng giải đó! Tui có thể chụp ảnh chung với Tạ Tri Hành và Kim Nhất Phàm đó! Cảm ơn Cơ Cơ, yêu cô! Yêu cô lắm!]

[Lầu trên may mắn thế! Tui ghen ghét lắm luôn ó!]

[Tui tuyên bố, sau này Cơ Cơ nói gì đều là thật hết! Tui sẽ tin mỗi bài đăng của bả!]

….

Tổ tiết mục hoàn thành việc rút thăm trúng thưởng và giới thiệu khách mời, sau đấy để cho khách mời thay đồ để bắt đầu làm việc nhà nông.

Đạo diễn Du ngồi trên ghế đạo diễn của mình, nhìn sáu máy quay.

Hôm nay chỉ giới thiệu khách mời thôi mà lượng xem đã đạt 30 triệu lượt xem! Còn nhiều hơn cả mùa 1 cơ!

Đạo diễn Du rất vừa lòng với hiệu quả show lần này. Qủa nhiên ảnh đế tam kim Tạ Tri Hành là mật mã cho độ hot mà!

Ông vội nói với trợ lý đạo diễn, “Tiểu Hạ, dặn biên tập nhớ cắt nối khúc này nhé, kỳ này phải có nhiều hình ảnh của thầy Tạ! Còn có, cậu đi chụp thêm một ít ảnh của thầy Tạ, tới lúc đó đăng lên weibo làm ảnh tuyên truyền cho show!”

“Vâng, em biết rồi!”

Trợ lý Tiểu Hạ mượn một camera từ đội nhiếp ảnh, vui vẻ đi tới trước Tạ Tri Hành.

Nếu có người nhìn kĩ sẽ thấy một chàng trai gầy gò, cao tầm 1m75 với mái tóc ngắn, đeo kính đen. Làn da của cậu là màu vàng sạm mạnh mẽ, trên mặt còn có một ít tàn nhang do dầm mưa dãi nắng lâu ngày.

Từ đầu show, hắn đã ngồi cạnh đạo diễn Du, trà trộn vào đám staff.

Nhưng không ai phát hiện ra hắn cả.

Hệ thống chếc lặng: “Cô xem cô đi, kỹ thuật diễn tốt vậy mà không làm diễn viên là sao? Cô nhất định sẽ hot á!”

Hạ Trưng Trưng đang chuẩn bị đi chụp ảnh Tạ Tri Hành thẳng lưng, “Tôi không! Tôi tôn trọng công việc của mình! Tôi chỉ muốn quay chụp giật tít thôi! Đăng tít cho cư dân mạng thích hóng drama!”

Hệ thống thở dài: “Khuyên mãi không thông!”

*

Chợ ở thôn Tình Xuyên.

Tạ Tri Hành và Kim Nhất Phàm chung một nhóm, bị phân nhiệm vụ đi bán quả.

Hai người mở một tiệm nhỏ ven đường, đặt hai sọt quả trước mặt. Qủa chín mùa hè trông rất ngọt ngào, nhưng vẫn còn tí chua. Nhưng trong thôn lại có nhiều quả này lắm, trái cây trên chợ rất nhiều nên không ai chú ý hai người cả.

Kim Nhất Phàm nhụt chí ngồi xổm ven đường, nghịch cỏ đuôi chó lượm trên đường, “Anh họ, em đã xem mùa 1 rồi, hoa quả là thứ khó bán nhất đó! Còn nhiều hoa quả như này, không biết bán tới ngày tháng năm nào, đêm nay chắc chúng ta phải nhịn đói rồi á….”

Kim Nhất Phàm oán giận, sau đó một dì trung niên cầm giỏ rau đi ngang qua.

Dì không hề có hứng thú với hoa quả, nhưng lúc thấy Tạ Tri Hành lại dừng chân nhìn thêm một lần.

“Ý, cậu có phải là…. Cái gì Diệp trong phim [Thiếu niên anh hùng] không?”

Dì chỉ vào Tạ Tri Hành nghĩ nửa ngày nhưng không nhớ ra cái tên.

Nhưng Tạ Tri Hành lại tiếp lời của dì, “Chào chị, em là diễn viên đóng vai Diệp Thịnh trong [Thiếu niên anh hùng], em tên là Tạ Tri Hành.”

[Thiếu niên anh hùng] là bộ phim điện ảnh mà Tạ Tri Hành quay vào 5 năm trước, cũng là bộ phim điện ảnh đột phá 5 tỷ vé bán ra trong nước, đến nay vẫn là bộ phim có lượng vé nhiều nhất, mức độ truyền bá của phim cực cao.

“Đúng, đúng, đúng! Là Diệp Thịnh!” Dì vỗ đùi, “Cậu là diễn viên, là nghệ sĩ nổi tiếng mà! Sao lại chạy tới vùng hẻo lánh chúng tôi bán hoa quả thế?”

Tạ Tri Hành lễ phép trả lời, “Bọn em đang quay show đó ạ!”

Dì sửng sốt, lúc này mới thấy một camera treo trên quán, cách đó không xa có một nhân viên đang cầm máy quay.

“Thế có phải tôi lên TV không!” Dì kích động lắm luôn, “Cậu là nghệ sĩ nổi tiếng, tôi có thể chụp ảnh chung với cậu không?”

Đôi mắt đen như đá quý của Tạ Tri Hành chuyển động, “Bình thường thì không được, nhưng nếu chị mua ba kí hoa quả thì em có thể chụp ảnh miễn phí! Còn ký tên cho chị nữa!”

Mắt dì sáng rực, “Ký tên? Vậy thì tốt rồi! Tôi nghe bảo ký tên của nghệ sĩ nổi tiếng bán được nhiều tiền lắm! Tôi mua! Lấy cho tôi ba kí!”

Tạ Tri Hành lập tức cân 3 kí hoa quả cho dì. Động tác của anh hơi trúc trắc nhưng không làm sai cái gì.

Dì cũng thuận lợi chụp ảnh chung với anh, sau đó vui vẻ đăng vòng bạn bè, khoe việc mình gặp nghệ sĩ lớn với cả thế giới.

Kim Nhất Phàm ở cạnh trợn mắt nhìn toàn bộ.

Thì ra có thể làm như vậy à!?

Cậu lập tức cầm một cái bảng, viết mấy dòng chữ ‘Mua 1 kí hoa quả tặng một lần chụp ảnh chung + ký tên!’, sau đó đắc ý treo trước cửa tiệm.

Tên tuổi của Tạ Tri Hành lớn hơn cậu, anh cần 3 kí mới chụp. Vậy cậu chỉ cần mua 1 kí đã chụp chung cũng ok mà ha!

Dì vừa mới rời đi, lùi bước lại nhìn cái bảng mà cậu vừa treo lên.

Dì hoang mang hỏi: “Cậu cũng là nghệ sĩ à?”

Kim Nhất Phàm nâng mặt mình, dán sát dì: “Chị không biết em ạ? Em! Em đó! Kim Nhất Phàm, đóng phim vườn trường đang hot gần đây đó!”

Dì nhìn trái nhìn phải xong vẫn lắc đầu: “Cậu không hot đâu! Tôi không biết!”

Kim Nhất Phàm:???

Cậu không hot? Cậu là nam chính mới nhất được vote đấy! Số vote còn nhiều hơn người đứng thứ 2 nhiều lắm luôn! Cậu mà không hot á?!

Dì lại nói cực kỳ hùng hồn: “Tôi không biết nghĩa là không hot!”

Kim Nhất Phàm uể oải, cúi đầu như cà tím héo.

Dì thấy cậu vậy thì băn khoan một tí, thế là nói, “Cậu bé, đừng nhụt chí! Cậu khá giống idol gì mà con gái tôi thích đó! Các cậu vừa trắng vừa cao! Y như nhau luôn! Nếu cậu giống mấy idol đó, nhảy một điệu cho tôi xem thì tôi sẽ mua cho cậu 3 kí!”

Mắt Kim Nhất Phàm sáng lên: “Nhảy cái gì ạ? Chị nói đi!”

Cậu đã học street dance và điệu dân tộc tại trường! Không sợ nhảy nhá!

Dì nghĩ một hồi đáp: “Tôi không làm khó cậu, nhảy một điệu nhảy quảng trường đi!”

Kim Nhất Phàm:???

Đùa gì thế! Cậu có hình tượng đó! Là nghệ sĩ nam đó! Sao có thể nhảy quảng trường được?

Kim Nhất Phàm khó xử: “Chị ơi, có thể đổi kiểu khác không?”

“Không biết nhảy quảng trường á?” Dì nhìn cậu với vẻ mặt khinh thường, “Hèn gì cậu không hot!”

Kim Nhất Phàm: …. Đâm tim – ing.

Kim Nhất Phàm: …. Hộc máu.jpg

Cuối cùng, vì cơm tối, Kim Nhất Phàm quyết định nhảy một khúc quảng trường cho dì xem.

Nhưng trước khi nhảy, cậu uy hiếp toàn bộ người quay phim và staff tắt ghi hình, không cho phép quay lại!

Video nhục nhã như vậy, nếu bị đăng lên mạng thì hình tượng trai lạnh lùng của cậu cũng tan tành luôn á!

Staff không chịu nhưng vì xem điệu nhảy quảng trường của Kim Nhất Phàm, mọi người vẫn đồng ý.

[Nhất Phàm đừng tắt livestream mà!]

[Không phải chỉ nhảy quảng trường à! Tại sao bọn tui không được coi!]

[Phàm Phàm, tui khuyên cậu mở livestream lại, nếu không tui sẽ khinh cậu đó!]

….

Kim Nhất Phàm không thèm quan tâm bình luận.

Âm nhạc vang lên, âm thanh ma quỷ xuất hiện.

Trước tình huống không có màn ảnh, Kim Nhất Phàm ở trước mặt mọi người, làm kiểu tay hoa lan quyến rũ ~ lắc phần eo nhỏ nhưng rắn chắc của cậu ~ vểnh cái mông gợi cảm cao lên ~ nhanh nhẹn nhảy theo nhạc ~

Đừng nói, tuy buồn cười nhưng lại cảm thấy đẹp theo kiểu kì dị lắm!

Staff vui vẻ xem màn này, dì cũng vui vẻ nhảy theo, thậm chí còn kéo Tạ Tri Hành đang hóng hớt ở cạnh.

Tạ Tri Hành:???

Hạ Trừng Trừng đang trà trộn trong nhóm staff cũng vội mở camera mini trên vòng cổ của mình lên.

Video thú vị vậy sao không quay lại được chứ!

Hệ thống cạn lời: “Ký chủ! Lúc nãy Kim Nhất Phàm bảo không cho các cô quay cậu ta, cô là người hét đồng ý lớn nhất đó! Điểm mấu chốt của cô đâu rồi!”

Hạ Trừng Trừng khịt mũi xem thường, “Ồ, mày có hạn cuối, mày cao thượng lắm! Nếu thế mày đừng có xem!”

Hệ thống kiêu ngạo: “A! Không đấy! Tôi cứ xem đó! ╮ (  ̄▽ ̄) ╭ “

*

Cảnh bán hoa quả ở chợ thôn Tình Xuyên bắt đầu từ màn nhảy của Kim Nhất Phàm và dì, sau đó kết thúc bởi cảnh toàn bộ staff bị kéo vào nhảy cùng.

Mặt của các staff đơ luôn: Bọn tui tới để xem cảnh hài của Kim Nhất Phàm cơ mà? Sao tụi tui cũng đóng vai hề luôn thế?

Nhớ đến lúc mới nhảy quảng trường, lại nhớ đến những ngón tay dẻo dai của cậu rồi bị cậu kéo vào nhảy chung….

Cho dù ai cũng không từ chối nổi!

Kim Nhất Phàm rất hài lòng, nếu cậu không thể thoát cảnh OOC thì mọi người cùng nhau rơi vào bể khổ đi!

‘Điệu nhảy quảng trường’ một mình trở thành lẩu thập cẩm ở chợ thôn Tình Xuyên, thậm chí có vài dì không hiểu còn tham gia vào nhảy chung cơ.

Staff trợn to mắt.

Cíu mạng! Bọn họ chỉ muốn tham gia chơi tí thôi, nhưng các dì lại ở cạnh chỉ huy chỉnh sửa động tác của bọn họ! Sau đó chỉ về phía Kim Nhất Phàm múa chính nói: “Thấy rõ chưa! Cậu nhóc kia nhảy đẹp đấy! Mông phải hếch lên như thế!”

Vì vậy mọi người đành phải gắng nhảy, bởi vì không nghiêm túc thì sẽ bị các dì đánh mông!

Chợ thôn Tình Xuyên có mấy chục người nhảy điệu quảng trường, trở thành hình ảnh xinh đẹp trong thôn.

Chỉ có Tạ Tri Hành và Hạ Trừng Trừng thoát được.

Tạ Tri Hành bị Kim Nhất Phàm kéo vào đội nhảy, nhưng sau đó vội trốn vào trong đám người qua đường rồi rời khỏi đó, sau đó đứng ở bên tiệm bán giày thêu, giả vờ giúp chủ tiệm dọn dẹp.

Dì bán giày:???

Hạ Trừng Trừng vội gỡ tóc giả của mình xuống, cởi ác khoác ra, trốn vào trong dòng người vô tội.

Nhưng camera mini của cô vẫn luôn quay về phía đội nhảy múa, khiến cô không vô tội như những gì đang diễn.

Nhảy một điệu xong, đội nhảy quảng trường tản ra.

Lúc dì rời đi thì thấy Kim Nhất Phàm buồn bã ôm hai sọt hoa quả. Dù sao cũng từng nhảy chung một điệu nhảy quảng trường, có tình nghĩa cách mạng, thế là các dì vui vẻ mua hết hai sọt trái cây của cậu~

Kim Nhất Phàm nhìn túi tiền dày cộm của mình, vui vẻ không ngậm miệng được.

*

Lúc Kim Nhất Phàm vui vẻ cầm túi tiền dày cộm của mình, Tạ Tri Hành im lặng đi ra khỏi màn ảnh, gọi điện cho đạo diễn Du.

Vừa mở miệng thì giọng anh lạnh vô cùng, mang theo cảm giác áp bách: “Tại sao Tề Bách lại xuất hiện trong show này?”

Đạo diễn Du sửng sốt.

Ông biết Tạ Tri Hành là ông chủ sau lưng của Thiên Thịnh, nhưng lúc trước ký hợp đồng đã bảo sẽ không can thiệp show quá nhiều mà nhỉ?

“Vốn dĩ là ký Hứa Tri Tình,” Đạo diễn Du giải thích, “Nhưng cô ấy đóng vai nữ chính của Tiên Quyết, bận quá không tham gia được! Cô ấy và Tề Bách đều là người của Vạn Thịnh, nên bên đó giao show này cho cậu ta.”

Tạ Tri Hành cau mày.

Lý do này trông có vẻ hợp lý, theo kế hoạch, thời gian này là lúc Tiên Quyết quay.

Nhưng vì sự tham gia của Hạ Trừng Trừng, cô cho Chu Hướng Nam thêm thời gian chuẩn bị nên việc khởi động máy của bên đoàn phim sẽ muộn hơn dự kiến nửa tháng.

Vì Tiên Quyết nên không tham gia show ư? Tạ Tri Hành cười lạnh, chỉ sợ không đơn giản như thế.

Anh cúp máy, gọi cho thư ký Chu: “Để ý bên phía Tề Bách!”

“Đã rõ!”

Sau khi dặn dò xong, Tạ Tri Hành xoay người quay lại tìm Kim Nhất Phàm.

Đột nhiên một ánh sáng phản quang gần đấy khiến anh chú ý.

Tạ Tri Hành nhớ đối phương là staff của [Cuộc sống rảnh rỗi], lúc giới thiệu khách mời vẫn luôn ở sau lưng đạo diễn, hẳn là trợ lý đạo diễn.

Tóc cậu khá ngắn, đeo kính đen, mặt đầy tàn nhang.

Lần đầu anh thấy người này, lại cảm thấy rất quen thuộc.

- --- Có chút giống Hạ Trừng Trừng.

Tạ Tri Hành bị suy nghĩ này dọa sợ, lắc đầu.

Nghĩ gì thế, gần đây tiếp xúc với cô nhiều nên thấy ai cũng giống cô.

Kim Nhất Phàm ở bên kia đếm tiền xong thì đi tới, “Anh họ, anh xem gì thế?”

Cậu nhìn theo ánh mắt của anh, thấy Hạ Trừng Trừng đang đứng cạnh anh trai quay phim, “À, đó là trợ lý đạo diễn mà nhỉ?”

“Cậu có cảm thấy… mặt của cậu ấy khá quen không?” Tạ Tri Hành hỏi.

“Mặt đại chúng đó!” Kim Nhất Phàm không để ý, “Nếu anh cảm thấy quen thì em gọi cậu ta qua nhé, để anh nhìn kĩ một tí!”

Kim Nhất Phàm nói thì làm, nhét túi tiền vào ngực Tạ Tri Hành, vén tay áo lên chuẩn bị đi bắt người.

Tạ Tri Hành do dự hai giây, sau đó giữ chặt cậu, “Thôi, chỉ là staff thôi, về thôi.”

“Cái gì chứ!” Kim Nhất Phàm bĩu môi, “Anh là người tò mò! Không gọi cũng là anh luôn!”

Cậu oán hận giật tiền từ trong lòng Tạ Tri Hành, sau đó bước nhanh rời đi.

Tạ Tri Hành nhìn Hạ Trừng Trừng một cái rồi rời đi.

Bên kia, Hạ Trừng Trừng thở phào khi thấy hai anh em họ rời đi.

Cô thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi dựa vào bên cột điện, suýt nữa ngã xuống.

Lúc này bị Tạ Tri Hành để ý, cô sợ tới mức không dám thở. Hệ thống nhanh chóng xâm nhập tới gần hai anh em để truyền cuộc nói chuyện sang cho cô nghe.

Hạ Trừng Trừng càng nghe càng sợ, lòng bàn tay chảy mồ hôi.

Kim Nhất Phàm là người hoang dã thời kì viễn cổ à? Sao thấy giống là tới bắt người vậy?!

Hạ Trừng Trừng nuốt ngụm nước miếng, xoa trái tim nhỏ bị dọa sợ của mình.

May mà không bị lộ trước mặt Tạ Tri Hành….

Nếu không cô không dám nghĩ đến hậu quả á!

Nghỉ một lát, Hạ Trừng Trừng mới quay đầu đi khỏi đó, trong miệng còn lẩm bẩm, “Nam mô a di đà Phật, mong ngài phù hộ con…. Nam mô a di đà Phật, mong ngài phụ hộ con….”

Hệ thống: “…”