Lại thêm thanh kiếm bên hông khiến cô ta có dáng vẻ mạnh mẽ hiên ngang, giống như một nữ hiệp trong phim cổ trang xuất hiện vậy.
“Thanh Thanh, rốt cuộc em cũng tới rồi…”. Ánh mắt Tiêu Mặc Sanh trở nên nồng nhiệt, vội vàng chạy đến chào hỏi.
Nhìn thấy Hoắc Thanh Thanh đi đến, mọi người khác đều quay người lại, trong mắt những đệ tử không phải ngưỡng mộ thì cũng là ghen tị.
Chẳng còn cách nào khác, Hoắc Thanh Thanh có vẻ ngoài rất xinh đẹp. Trước đây tính cách khá hoạt bát, nghịch ngợm, trên người như mang theo khí chất không thể nào bắt chước được.
Mà Tiêu Mặc Sanh là cháu trai ruột của đại trưởng lão Hồn Thiên Môn, thực lực cũng cao nên nghiễm nhiên cũng trở thành đối tượng thầm thương trộm nhớ của mọi cô gái xung quanh.
Chỉ là Tiêu Mặc Sanh chỉ yêu thương mỗi Hoắc Thanh Thanh. Những đệ tử kia thì khác, nữ thần của tông môn mình phải gả đi nên trong lòng cũng có phần không vui.
“Thanh Thanh, đã lâu không gặp. Em lại gầy hơn rồi, hay là để anh xin nghỉ phép cho em, chúng ta đến trấn ở dưới núi chơi mấy ngày?”, Tiêu Mặc Sanh nhẹ nhàng nói.
“Anh Tiêu, cảm ơn ý tốt của anh. Người luyện võ thì nên bỏ mọi tất cả tạp niệm, chuyên tâm luyện tập mới là chính đạo, nơi phồn hoa thế tục không thích hợp với tôi!”, Hoắc Thanh Thanh lạnh nhạt nói.