Phương Dao đi đến phía trước đã trừng mắt nhìn Hoắc Thanh Thanh rồi gật đầu cười nói: “Tiêu sư huynh, tính tình Thanh Thanh được nuông chiều quen rồi, anh nhường một chút nhé. Sau khi hai người kết hôn rồi chắc chắn em ấy sẽ cảm nhận được tình cảm sâu đậm của Tiêu sư huynh!”
“Sư muội Phương Dao nói hơi nghiêm trọng quá rồi. Yêu một người là phải cần bao dung mọi thứ của cô ấy, yêu là cho đi chứ không phải đòi hỏi!”
Nếu như chỉ là quan hệ da… thịt thì hắn ta cũng chẳng ngại cùng với Phương Dao làm gì… Nhưng nếu như để lấy làm vợ thì Phương Dao còn lâu mới xứng.
Phương Dao sửng sốt vài giây mới phản ứng lại được. Không ngờ được Hoắc Thanh Thanh còn dám nói dối không biết ngượng như vậy, cô ta tức khắc tức giận đến run người.
Vừa muốn mở miệng thì lại có mấy người từ bên kia đi đến, vừa đúng lúc lại là Lục Thần cùng với mấy sư huynh, sư đệ trong Tứ Phương Tông.
Phương Dao nhìn thấy Lục Thần thì anh ta cũng nhìn thấy cô ta. Đột nhiên Phương Dao luống cuống, trong lòng rất tức giận: “Hoắc Thanh Thanh, em nói bậy bạ gì vậy, chị trước nay chưa từng thích Tiêu sư huynh bao giờ, em đừng có vu oan chị!”