Phá Quân Mệnh

Chương 1396



Đại Kim Cang Ấn, bảy ấn chồng nhau, có thể nói đây là chiêu thức mạnh nhất của anh, lúc chiến đấu liên tiếp ở Võ đường, Diệp Phàm vẫn chưa dùng đến.  

Tất cả là vì giữ lại nó để dành cho Tiết Trường Quân, kết quả khiến anh rất thoả mãn!  

Vách tường nhà họ Hàn đã bị Tiết Trường Quân nện trúng mà sập, cả người ông ta cũng bị chôn vùi trong lớp gạch vỡ.  

Diệp Phàm cảnh giác bước đến, anh không tin Tiết Trường Quân bị thương nặng đến chết chỉ vì một chiêu này.  

“Ầm!”  

Gạch đá bắn tung toé, một bóng người từ trong đống gạch vỡ mạnh mẽ xông ra, thanh đao dài sáng loáng chém thẳng về phía Diệp Phàm.  

Xoẹt!  

Diệp Phàm nhanh chóng lùi về sau, khoé miệng Tiết Trường Quân vương máu, áo quần trên người rách rưới tả tơi, vẻ mặt lúc này trông vô cùng dữ tợn.  

“Diệp Phàm, tao rất thích võ công của mày. Bây giờ cho mày một lựa chọn, giao võ công Phật Môn đó cho tao thì tao có thể tha cho mày một mạng!”  

Tiết Trường Quân rống lớn, tròng mắt đỏ ửng, võ công của Diệp Phàm khiến ông ta đỏ cả mắt rồi.  

Một chiêu vừa nãy khiến ông ta bị thương rất nặng, nội tạng gần như bị vỡ nát hết.  

Nhưng cũng may ông ta có đem theo bồi nguyên đan, ban đầu, khi rời khỏi Võ đường, ông ta đã mang theo bảy viên bồi nguyên đan.  

Võ đường cũng chỉ có tổng cộng chín viên, hai viên còn lại, một đưa cho Hàn Tử Di một viên, chỉ còn lại một viên, trưởng lão Võ đường vẫn chưa kịp uống.  

Bồi nguyên đan là thứ phải dùng rất nhiều loại thuốc Đông y giá trị mới luyện ra được, có thể làm tăng khí huyết, chữa trị vết thương nhanh chóng, vô cùng quý giá.  

Tiết Trường Quân nuốt một lần ba viên, thân thể đã tràn đầy sức lực như thể uống thuốc tăng lực.  

Cảnh giới của Diệp Phàm thấp hơn ông ta, nhưng Thủ Ấn Phật Môn kia rất mạnh, có thể khiến ông ta bị thương chỉ với một chiêu.  

Tiết Trường Quân dao động nhưng Diệp Phàm chỉ nở nụ cười châm chọc, cơ thể ngửa ra sau một góc chín mươi độ, lưỡi đao sắc bén lướt qua đầu mũi.  

Nguy hiểm!  

Diệp Phàm đổ mồ hôi lạnh trên trán!  

Sau đó, Diệp Phàm chống một tay trên mặt đất, đột nhiên duỗi một chân lên đá về phía đáy quần của Tiết Trường Quân.  

“Vô sỉ!”  

Tiết Trường Quân gầm rít, nhảy bật lên tránh sang bên cạnh.  

Diệp Phàm nhân lúc ông ta dịch chuyển, vỗ một cái lên mặt đất, cả người lập tức đứng lên.