“Diệp Phàm, cho mày thêm cơ hội thứ hai, giao Đại Thủ Ấn Phật Môn kia ra, tao có thể tha mày một mạng!”
Diệp Phàm cười nhạo: “Tiết đường chủ đột nhiên thay đổi vậy tôi không thích ứng kịp đâu, chẳng lẽ cả Võ đường của ông không bằng một quyến Đại Thủ Ấn Phật Môn sao?”
Sắc mắt Tiết Trường Quân lập tức trở nên khó coi: “Hừ, bớt nói nhảm đi, nói thẳng là có đưa hay không!”
“Ông cũng chẳng có lợi thế gì, tại sao tôi phải đưa cho ông?”, Diệp Phàm khẽ cười nói.
“Mày muốn chết thì đừng có trách tao!”
Tiết Trường Quân gầm lớn, khí thế trên người trong chớp mắt đã mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Diệp Phàm cau mày, Tiết Trường Quân đã bị thương sao còn có thể bộc phát khí thế mạnh mẽ như vậy?
Ngay sau đó, Diệp Phàm trừng lớn mắt nhìn chằm chằm.
“Mẹ kiếp, ông uống thuốc à?”
Nhìn thấy Tiết Trường Quân cầm mấy viên thuốc, ném thẳng vào miệng, khí thế trên người lại tiếp tục tăng cao, so với khi nãy còn kinh khủng hơn nhiều.
“Bồi nguyên đan…”
Linh Hồ Uyển Nhi đứng trong chỗ tối kinh ngạc hô một tiếng, không ngờ Tiết Trường Quân lại uống thuốc.
“Uyển Nhi, bồi nguyên đan là gì?”, Hàn Tuyết nghi hoặc hỏi.
“Thứ xảo trá!”
Linh Hồ Uyển Nhi giải thích một lúc, Hàn Tuyết nhất thời tức giận mắng một câu.
“Đao pháp điên cuồng, đi chết đi!”
Tiết Trường Quân gào rít, khí kình cuồn cuộn trên người xuyên qua lưỡi đao phóng ra giống như một lưỡi đao chớp nhoáng, thoạt nhìn vô cùng kinh người.
Thanh đao dài hướng thẳng vào đầu Diệp Phàm.
Đây là lợi thế của ông ta, lợi thế để giết chết Diệp Phàm.