Phá Vân 2: Thôn Hải

Chương 37



Đường cái hai bên hoang nguyên chập trùng không chừng, xe cứu thương một đường thổi còi, hối hả lái về phía phía trước.

Đang đi đến nơi nào? Bộ Trọng Hoa nghĩ.

Anh trông thấy dưới chân con đường này đột nhiên trở nên rất dài, cuối đường tràn ngập bóng tối, tịch liêu cùng hư vô; Phương xa truyền tiếng cái bật lửa xoạt xoạt nhẹ vang lên, một ngọn lửa yếu ớt phát sáng lên, sau đó giữa không trung vạch ra một đường cung đầu lửa, lạch cạch rơi trên mặt đất.

Ngay sau đó, ngọn lửa nhỏ cấp tốc cuốn thành đám lửa lớn, liếm láp cả thang lầu, thuận tay vịn bốc lên, lập tức dấy lên đại hoạ vô tận cháy cả ngàn dặm ao sen!

Bộ Trọng Hoa con ngươi mở rộng—— Cháy rồi!

Ngô Vu còn đang bên trong, cậu ấy ở đâu?

Ngô Vu!

Liệt diễm đôm đốp cuốn lên xà nhà gỗ.

Mau ra đây!

Vách tường trong cửa sổ cuốn vào cuồn cuộn khói đen.

Cậu ở đâu! Ra đây!

—— Liệt diễm phảng phất như biển đỏ, hướng về hai bên phải trái tách ra. Bộ Trọng Hoa chạy gấp bước chân lảo đảo dừng lại, chỉ thấy một gương mặt quen thuộc đang dựa vào tường ngồi trên đất nóng bị hun đen, phía bên phải gương mặt cậu bị ánh lửa phản chiếu đỏ bừng, lẳng lặng nhìn qua anh.

“…… Ngô Vu”, Bộ Trọng Hoa lẩm bẩm nói.

Bọn họ đối mắt nhìn nhau, không gian bao la trở nên phi thường yên tĩnh, chỉ có liệt hỏa thiêu đốt phòng ốc phát ra tiếng vang đôm đốp. Ngô Vu dường như trở nên vô cùng trẻ tuổi, lọn tóc theo gió bay lên, khóe mắt so với hiện tại càng trơn nhẵn chút; Cậu có một chút lưu nhìn qua Bộ Trọng Hoa, rốt cục mới đứng người lên, lộ ra nửa bên trái thân thể đã bị liệt hỏa thiêu đến phá thành mảnh nhỏ.

“Cậu muốn làm gì?” Bộ Trọng Hoa dường như có loại dự cảm, thanh âm kỳ quái run rẩy lên.

……

“Cậu muốn làm gì? Tới đây!”

Ngô Vu không trả lời, ánh mắt thương cảm bình tĩnh, lui về phía sau nửa bước. Vô biên vô tận hỏa diễm ao sen theo động tác này của cậu đồng thời tản ra, ngàn vạn đóa sen chiếu vào đáy mắt cậu, một giây sau cậu nhấc tay nhẹ nhàng quơ quơ, kia động tác từ biệt——

Ngay sau đó hỏa diễm phóng lên tận trời, trong khoảnh khắc đó đem nửa bên thân thể khác của cậu nuốt sống!

Ngô Vu!

Bộ Trọng Hoa nghẹn ngào quát, co chân đuổi theo, chợt một cước đạp rơi vào hư không!

Bịch!

Rõ ràng là không có âm thanh, Liêu Cương lại vô ý thức phát giác được cái gì đó, bỗng nhiên từ giường bệnh bên cạnh ngẩng đầu: “Đội trưởng Bộ!”

Bộ Trọng Hoa xoay người ngồi dậy, động tác biên độ to đến nỗi mang theo gió, truyền dịch khung sắt soạt ngã lật, suýt nữa đập xuống đất, bị Liêu Cương tay mắt lanh lẹ đỡ lấy: “Anh không sao chứ? Này anh nhanh nằm xuống đi!”

“…… Đây là đâu?”

Ánh đèn trắng chiếu vào tứ phía trên vách tường, trong phòng bệnh sạch sẽ sáng trưng, công trình đầy đủ. Ngoài cửa sổ bóng đêm đã rất sâu, trên đường cái xe cộ qua lại tiếng vang mười phần tấp nập, treo trên tường đồng hồ tí tắc, kim giờ vừa mới đi qua số mười.

Bộ Trọng Hoa xương sườn nhói nhói, choáng váng, trái tim vẫn tại nhảy điên cuồng. Trọn vẹn qua mấy giây, anh rốt cục ý thức được phòng bệnh này bố trí cũng không lạ lẫm, chính là Bệnh viện Nhân dân cạnh Cục Nam Thành.

Anh vừa rồi chỉ là làm nằm mơ.

“Anh thật không có sao chứ? Có cảm giác không tốt chỗ nào không?” Liêu Cương từ ghế cạnh giường bệnh đứng người lên, vẫn rất lo lắng.

…… Bộ Trọng Hoa thở dốc nói: “Tôi tại sao lại ở chỗ này?”

“Anh phát sốt, buổi sáng gần 40 độ, bệnh viện huyện nói bọn họ bên đó trình độ có hạn, sợ anh sốt sẽ bị lây nhiễm, đến lúc đó không có cách nào xử lý. Tống cục liền nói để chúng em mau đem anh chuyển lên bệnh viện Tân Hải, thuận đường đem đám thôn dân tà giáo tối hôm qua ở thôn Phong Nguyên mang về luôn—— Vẫn là bệnh viện này điều kiện tốt, thuốc kia dùng một lát liền hạ sốt, buổi chiều giảm còn 38 độ. Lại nói anh vừa rồi chuyện gì xảy ra vậy? Nằm mơ thấy ác mộng sao ạ?”

Bộ Trọng Hoa vô ý thức gật gật đầu, lẩm bẩm: “Tôi mơ thấy Ngô……”

Anh bỗng nhiên dừng lại.

Liêu Cương không hiểu: “Mơ thấy cái gì ạ?”

“…… Mơ thấy đám cháy”. Bộ Trọng Hoa hầu kết trượt lên xuống, tựa như bản năng nuốt trở về đó, nói: “Lúc chúng tôi tại nhà Cốc Linh dò xét bên ngoài có người châm lửa, Ngô Vu bị vây trong đám cháy, làm sao cũng không ra được…… Nhìn qua không phải rất vui vẻ.”

“Hả?!” Liêu Cương trong lòng tự nhủ cái này không phải nói nhảm sao, đổi là em bị vây trong đám cháy em cũng không vui nổi, không chỉ có không vui em còn muốn khóc nữa có được không?

Bộ Trọng Hoa rõ ràng không muốn nói thêm: “Ngô Vu đâu? Cậu ấy cũng quay về rồi?”

“Không có đâu”. Liêu Cương  hướng ngoài cửa sổ giương lên cái cằm: “Hứa cục bọn họ đi xử lý vụ tà giáo ở thôn Phong Nguyên, cần phải có người dẫn đường đến hiện trường tối hôm qua. Em lúc đầu muốn lưu lại giúp đỡ, Hứa cục nói tiểu Ngô không có gì đáng ngại, gọi em mang anh về Tân Hải, bọn họ chậm nhất chiều mai mới có thể xử lý xong trở về.”

Bản năng của Bộ Trọng Hoa cảm giác có một tia không ổn, nhưng anh bị thiêu đến mê man, nhất thời cũng không nghĩ ra là nơi nào không ổn: “Ngô Vu và Hứa cục ở cùng một chỗ?”

Liêu Cương gật gật đầu.

…… Ngô Vu coi như nghe Hứa cục, nhưng Hứa cục bên người khẳng định có các lãnh đạo từ cục thành phố khác, mặt mũi những người kia Ngô Vu chưa hẳn chịu mua, vạn nhất có xung đột sẽ không dễ gì thu thập. Bộ Trọng Hoa chống đỡ thái dương nghĩ nghĩ, phân phó: “Cậu gọi điện cho chủ nhiệm Triệu khoa bỏng trên lầu, để hắn tìm hai thực tập sinh, sáng sớm ngày mai lái xe đi thôn Phong Nguyên đón Ngô Vu, nói tay cậu ấy bị phỏng nghiêm trọng, muốn trở về cấy da, dạng này Hứa cục khẳng định cho qua. Nếu như bên kia còn có những thị ủy lãnh đạo khác hỏi lại, liền để bọn họ trực tiếp tới tìm tôi”.

“Dạ! Em đi liền!”

Liêu Cương ok, cầm điện thoại hướng bên cửa sổ gọi điện thoại. Bộ Trọng Hoa thở ra một hơi, tựa ở đầu giường bệnh, sắc mặt ủ dột không sợ hãi, không ai nhìn ra được đáy mắt anh rất ảm đạm.

Anh liền nghĩ tới một bên thân thể bị thiêu cháy trong biển lửa.

Một màn kia rõ ràng đến không giống nằm mơ, thậm chí trong ngọn lửa Ngô Vu gương mặt trẻ tuổi đều rõ mồn một trước mắt ——Bên cạnh gò má cậu không giống hiện tại gầy gò như thế, hốc mắt cũng không sâu như hiện tại, quang ảnh càng thêm nhu hòa; Thú bị nhốt vết thương chồng chất nhưng lại bén nhọn hung ác, khí chất đó từ trên người cậu bị rút đi, cậu khoanh tay đứng ở nơi đó, nhìn vô cùng bình tĩnh, còn có một chút u buồn.

Ngọn lửa kia dường như từ trong mộng cảnh cháy đến lòng Bộ Trọng Hoa, đốt đến nổi trong lòng anh có chút nóng lên.

Mười ba năm trước đây trên hồ sơ tấm ảnh người trẻ tuổi kia ngọc thụ lâm phong, tinh thần phấn chấn, khiến cho ai nấy gặp đều tự nhiên sinh yêu thích và ngưỡng mộ; trong mộng anh Ngô Vu lại hình dung thất lạc, khí phách tiêu điều, phảng phất một gốc cây sinh trưởng trong lòng đất mà người đời không biết tới, khi anh ngẫu nhiên nhìn thấy đồng thời, lại có chút chua xót cùng mừng rỡ.

Liêu Cương gọi điện thoại xong, từ cửa sổ quay người lại. Bộ Trọng Hoa cưỡng ép bỏ đi tất cả suy nghĩ trong đầu, một chút thoáng nhìn tài liệu vụ án Liêu Cương thuận tay để dưới đất, tùy tiện lật vài tờ.

“Đây là tối hôm qua trong đêm thẩm vấn đám tà giáo thôn dân kia, theo lời anh nói nhất định phải tìm ra người phóng hỏa bên ngoài trước, nhưng căn cứ mấy chục bản khẩu cung so sánh, trên trăm thôn dân bị tóm tất cả đều có quan hệ máu mủ, không có điều kiện phù hợp với người hiềm nghi. Chúng em đang mở rộng phạm vi điều tra, chậm nhất ngày mai cục công an huyện sẽ đem kết quả điều tra đưa cho chúng ta”.

Bộ Trọng Hoa gật đầu không nói, nửa ngày sau đem tài liệu ném xuống đất, nói: “Chạy rồi”.

“Dạ?”

“Đội phòng ngừa bạo lực làm việc cẩu thả, tối hôm qua loạn đến thế kia, kẻ ngu mới không biết chạy, đổi thành tôi tôi cũng chạy. Huống chi người phóng hỏa cơ bản là giết người diệt khẩu, chưa chắc là tín đồ tà giáo, không đáng lưu lại một chỗ cùng những thôn dân kia tuẫn đạo”. Bộ Trọng Hoa thở ra một hơi, nói: “Từ việc châm lửa, chất dẫn cháy, liên lạc với cục giao thông tra một chút camera giám sát. Người này khi bật còi phóng hỏa thời gian nắm vô cùng chuẩn, khả năng vẫn đang nhìn chừng tôi cùng Ngô Vu, nói không chừng sau khi chúng tôi rời khỏi huyện Ninh Hà liền đã cùng lên đến.”

Liêu Cương ngồi xuống, suy tư nửa ngày, nhịn không được mắng: “Khó khăn tra manh mối nhà họ Cốc này, lại bị một mồi lửa đốt không còn gì! Họ Ba rốt cuộc là ai, đến sáng sớm mai em liền tự mình dẫn người đi thẩm Cốc Vĩ và Hùng Kim Chi, nhất định phải đem manh mối này lại nạy ra cho bằng được!”

“Cậu quên chúng ta trong phòng giam giữ còn có một người sao?” Bộ Trọng Hoa đột nhiên nhướng mày nói.

“?” Liêu Cương chần chờ: “Lý…… Lý Hồng Hi?”

Họ Lý kia hiện tại đứng đầu trên bảng danh sách thù hận của toàn chi đội, cháu trai kia đã hoàn toàn tuyệt vọng với cảnh sát, miệng như mang theo ổ khóa sắt vậy, cạy cũng không ra, sao có thể trở thành người cho cảnh sát manh mối?

Bộ Trọng Hoa nói: “Cậu lấy ví tiền tôi ra đây”.

Liêu Cương không hiểu thấu, đứng dậy móc bóp tiền từ trong quần cảnh sát ra, không có ý tứ bên trong lại xen lẫn vẻ mong đợi: “Đội trưởng anh nhìn, cái này nhiều không thích hợp đâu, mặc dù biết anh có tiếng rộng rãi, nhưng cái này một lời không hợp liền đưa tiền……”

Bộ Trọng Hoa mặt không thay đổi từ ví tiền bên trong lấy ra mấy tấm ảnh chụp, ném ở trước mặt cậu.

“Việc này mà bị truyền đi không chừng người ta sẽ nói hai ta có quan hệ gì đó á…… Cái này cái gì?!”

Những bức ảnh đã chuyển sang màu trắng. Sau khi bị hun khói, nướng, nhảy khỏi tòa nhà và đánh nhau, một số bức đã trở nên nhàu nát, nhưng dưới ánh sáng của đèn, vẫn có thể phân biệt rõ ràng những cảnh người trần trụi xếp chồng lên nhau, trong bức tranh vướng víu đó có Lý Hồng Hi!

“A đm!” Liêu Cương mở to mắt, nói: “Cái quỷ gì thế này! Thật buồn nôn! Thật cay con mắt!”

“Ngô Vu tại tầng hầm nhà họ Cốc lật ra một album lớn, đáng tiếc tôi lúc ấy vội vã lao ra bắt người, chỉ kịp đoạt ra mấy bức, bên trong vừa lúc liền có hắn. Nếu như không phải là bởi vì nhìn hồ sơ hắn đặc biệt nhiều, vậy thì hẳn là ý trời”. Bộ Trọng Hoa nói: “Mang về đưa đến phòng vật chứng, bắt đầu sắp xếp thẩm vấn Lý Hồng Hi lần thứ ba đi.”

“Em nghĩ là Cốc Linh trên trời có linh cố ý an bài, hắc!” Liêu Cương hứng thú bừng bừng đem kia mấy bức ảnh chụp hướng trong ngực một thăm dò: “Vậy em đi về trước! Anh chỗ này không có chuyện gì khác đúng chứ? Không cần cử vị kia hoa khôi cảnh sát nào tới truyền dịch sao?”

Phân cục Nam Thành cảnh sát nữ số lượng rất ít, bởi vậy công việc bên trong bốn mươi tuổi trở xuống đều gọi chung là hoa khôi cảnh sát, công việc bên ngoài điều kiện càng thêm nới lỏng, về hưu tuổi tác đều có thể tính.

Bộ Trọng Hoa nghĩ nghĩ: “Cậu trước hết để cho tiểu Quế……”

Liêu Cương nói: “Tiểu Quế pháp y không được, tiểu Quế pháp y là một cành hoa trên trăm ngàn mẫu đất hoang của đội kỹ thuật, Vương chủ nhiệm không cho bên ngoài mượn đâu”.

“…… Đem kết quả kiểm tra thi thể của Niên Tiểu Bình gửi cho tôi một bản”. Bộ Trọng Hoa lạnh lùng nói: “Vụ án này cho đến nay tôi nghĩ không ra cùng Niên Tiểu Bình có liên quan gì, thừa dịp hiện tại không có việc gì, lại nhìn báo cáo kiểm tra thi thể suy nghĩ một chút.”

“……” Liêu Cương miệng mở rộng im lặng chỉ chỉ điện thoại, làm động tác ok, xám xịt cụp đuôi đi gọi điện thoại. Bộ Trọng Hoa ngồi tại đầu giường nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy chốc lát đối diện kết nối, là nhân viên trực ban phòng pháp y, nói: “Cái gì? Tiểu Quế pháp y đêm nay không ở đó, đi công tác ở thôn Phong Nguyên rồi, nếu không Liêu ca tìm Vương chủ nhiệm in bản sao chép đi?”

“Khoan đã”, Bộ Trọng Hoa bỗng nhiên phát giác không đúng.

Liêu Cương quay đầu lại, chỉ thấy anh từ trên giường bệnh ngồi dậy, hoài nghi nói: “Pháp y đi thôn Phong Nguyên làm gì, bác sĩ không đủ dùng?”

“A, đây cũng không phải. Tiểu Quế pháp y là hôm nay rạng sáng đi, bởi vì thôn Phong Nguyên bên kia có người chết, Hứa cục nói cục công an huyện pháp y không đủ dùng, để cô ấy đi mổ chính, bây giờ còn chưa trở lại đâu.”

Bộ Trọng Hoa tiếp nhận điện thoại: “Ai chết?”

Điện thoại bên kia trực ban viên còn tưởng rằng đối diện vẫn là Liêu Cương, hững hờ nói: “Là một thôn dân gọi là Cốc Gia Bảo, nghe nói tối hôm qua lúc tà giáo bạo động không biết làm sao lại bị thương, lại bị người khác giẫm đạp, đưa đến bệnh viện không cứu kịp——“

Bị thương lại bị người khác giẫm đạp, bên kia cần phải có người phân biệt hiện trường thôn Phong Nguyên……

Hứa cục nói tiểu Ngô không có gì đáng ngại……

Bộ Trọng Hoa như sét đánh ý thức được cái gì, thanh âm một chút thay đổi: “Hứa cục còn đang ở thôn Phong Nguyên sao? Các cậu có nhìn thấy Hứa cục không?”

“Ôi, đội trưởng Bộ?” Trực ban viên giật mình một cái, suýt nữa phản xạ có điều kiện đứng dậy nghiêm: “Hứa cục nửa giờ trước mới từ trong huyện trở về, không biết hiện tại ở đâu, anh muốn cùng Hứa cục nói chuyện sao? Em tìm cục trưởng văn phòng tiếp điện thoại anh nhé?”

……

Liêu Cương chỉ thấy Bộ Trọng Hoa sắc mặt không đúng, có chút lo lắng: “Đội trưởng Bộ?”

Bộ Trọng Hoa không trả lời, đột nhiên không nói một lời cúp điện thoại, sau đó nắm lên điện thoại trên tủ đầu giường bắt đầu gọi cho Ngô Vu, nhưng mà gọi ba lần liên tục, nhiều lần tự động cúp máy, tất cả đều không ai tiếp!

“Anh không có Wechat của của Ngô Vu sao?”

Liêu Cương không nói tự hiểu: “Cái này thật đúng là không có, tên nhóc kia căn bản không có Wechat……”

Bộ Trọng Hoa trái tim ngăn không được lặng xuống, không chờ cậu nói xong, trên tay điện thoại trực tiếp gọi cho Hứa cục. Lần này đánh chuông nửa ngày sau rốt cục cũng có người bắt, Hứa cục lo lắng nói: “Alo——“

“Ngô Vu người đâu?”

Hứa cục một chút nghẹn, nửa ngày sau thở dài: “Cháu trước hết bình tĩnh một chút nghe ta nói, tình huống chuyện là như vậy……”

Liêu Cương ghé vào giường bệnh bên cạnh, mơ hồ cảm giác được Hứa cục thấp giọng đè ép cuống họng, nhưng nghe không rõ cụ thể nói cái gì. Cậu cũng không dám áp tai đi lên nghe, chỉ nhìn thấy Bộ Trọng Hoa sắc mặt càng ngày càng không tốt, cuối cùng quả thực có thể sử dụng từ khó coi để hình dung, ước chừng sau nửa phút phun ra ba chữ ‘cháu biết rồi’, lập tức đem điện thoại cúp máy.

“Đội trưởng Bộ anh…… anh?!”

Bộ Trọng Hoa dùng áo gối đè ép mu bàn tay đem kim tiêm dứt ra, đứng dậy cấp tốc thay đổi y phục, nắm lên ví tiền, chìa khoá, gấp gáp hướng bên ngoài đi.

Liêu Cương quá sợ hãi: “Này anh đang định đi đâu đó! Mau trở lại nước biển còn chưa truyền xong mà!”

“Về cục”. Bộ Trọng Hoa một tay kéo ra cửa phòng bệnh, cũng không quay đầu lại nó: “Bọn họ giam Ngô Vu lại rồi”.